“Kiều Kiều?”
Giọng nói từ đầu dây bên kia truyền tới, cố ý hạ thấp đến mềm nhẹ như tơ lụa, len lỏi vào tai khiến Nam Kiều bất giác ngứa ngáy.
“Em vừa không thấy điện thoại…”
Cô lúng túng giải thích, trong lòng khẽ căng lên, sợ Hoắc Thời Uyên lại nổi tính chiếm hữu.
“Ừ. Một mình ở công ty, anh rất nhớ Kiều Kiều. Chỉ muốn biết giờ em đang làm gì.”
Hoắc Thời Uyên bình thản đáp, giọng nói ôn hoà nhưng không giấu được khí lạnh len lỏi nơi đáy mắt. Hắn nhìn chằm chằm vào chấm đỏ đang di chuyển trên màn hình – lạnh lùng, sát bén, tựa như dã thú kiên nhẫn theo dõi con mồi.
Câu nói thốt ra nhẹ như gió thoảng, chẳng gợn chút sóng, nhưng lại khiến người nghe không rét mà run.
Nam Kiều không nhận ra sự khác lạ trong giọng hắn, ngược lại còn nhẹ nhõm vài phần.
“Em không làm gì cả… chỉ vừa xem xong mấy tập phim, đang định ra ngoài đi dạo một chút.”
“Giờ em đang trên đường đến Hoắc thị… anh có thể cho người xuống đón em không?”
Cô vốn định âm thầm lẻn vào trụ sở Hoắc thị để tranh thủ hoàn cốt truyện, nhưng nghĩ đi nghĩ lại — không có hẹn trước, ngay cả cổng chính cô cũng khó mà bước vào, huống chi là lên tận tầng cao nhất gặp tổng giám đốc rồi thẳng tay ‘đánh úp’ nữ chính.
Nghĩ tới đây, lòng cô khẽ trùng xuống.
Cô dè dặt hỏi xong, đầu dây bên kia lại rơi vào im lặng.
“…Không được sao?”
Nếu vậy thì cô biết làm sao len lỏi vào trong?
Cô nín thở, thấp thỏm chờ câu trả lời.
“Được chứ.”
Giọng Hoắc Thời Uyên vang lên chậm rãi, dịu dàng như thể chẳng có chuyện gì. “Anh sẽ cho người xuống đón. Em đến thì lên thẳng đây.”
Điện thoại vừa ngắt, khoé miệng hắn liền không kiềm được mà nhếch lên.
A…
Thì ra Kiều Kiều không phải định bỏ trốn, mà là muốn gặp anh, muốn đến công ty để ở bên anh.
Anh thật quá đáng, làm sao lại có thể nghi ngờ bảo bối của mình cơ chứ?
Phải nghĩ cách để chuộc lỗi mới được.
Hoắc Thời Uyên khẽ động người, ánh mắt vẫn dán chặt màn hình theo dõi, đồng thời vươn tay bấm nội tuyến: “Gọi trợ lý Tống vào đây.”
“Vâng, Hoắc tổng.”
Dưới tầng trụ sở tập đoàn Hoắc thị.
Vừa bước xuống xe, Nam Kiều đã được một cô thư ký trẻ mặc váy công sở lịch thiệp dẫn vào trong.
Vừa bước vào thang máy, trong đầu cô lại vang lên giọng nói điện tử quen thuộc:
【 Ký chủ, nữ chính đang bưng cà phê lên rồi! Lập tức sẽ đổ ào lên người nam chính! 】
Tia sáng chiến thắng như rạng đông rọi qua chân trời, hệ thống “Ly tuyến” kích động như phát cuồng, sốt ruột thúc giục Nam Kiều nhanh chóng chạy đi phá hỏng điểm cốt truyện.
Người thông minh chỉ cần liếc mắt một cái là biết thế giới này có chỗ không đúng. Vậy mà hệ thống bên phía chủ cứ ra vẻ ta đây, gạt người không chớp mắt.
Hừ.
Chẳng phải tất cả thế giới nhiệm vụ đều do chúng nó cấu kết dàn dựng sao?
Hệ thống trong lòng nghiến răng ken két, nhưng vẫn không quên tặng cho Nam Kiều một cây nến.
Nhưng ở tình huống rối rắm thế này, đến bản thân nó còn khó giữ nổi, huống chi là giúp ký chủ hoàn thành nhiệm vụ rồi rút lui nguyên vẹn.
Ai…
【 Ký chủ, em nhớ kỹ: chỉ cần xỉa xói nữ chính vài câu thôi là được. Đừng gây thù oán quá đáng. 】
【 Sau khi phá xong điểm cốt truyện, em vẫn phải sống tiếp trong thế giới này cho đến lúc già, đừng để bị nữ chính trả thù. Thân phận của cô ta... không đơn giản như vẻ ngoài đâu. 】
Hệ thống len lén nhắc cô một câu, nhưng lời còn chưa dứt thì Nam Kiều đã lặng người — bước chân đột nhiên chậm lại.
【 Gì cơ? Đây chẳng phải là thế giới tổng tài bá đạo với tiểu bạch hoa trợ lý sao? Lẽ nào nữ chính còn định đánh nhau với em nữa? 】
Cô chưa hiểu gì, bèn buột miệng hỏi lại.
【 Ký chủ à… em là nhân vật biến số. Cái em thấy, có thể chỉ là một phần nhỏ trong thiết lập nhân vật của họ mà thôi. 】
Hệ thống liếc nhìn trang thông tin của nữ chính – Bạch Duyệt Oánh – đang hiện trên giao diện, rồi lại nhìn sắc mặt Nam Kiều, chỉ khẽ thở dài, không nói thêm gì nữa.
Nhắn nhủ xong, nó lập tức ẩn mình, biến mất không chút tăm hơi.
Nam Kiều còn định truy hỏi thêm, thì ngay khoảnh khắc ấy, đinh một tiếng vang lên, cửa thang máy trước mặt cô từ từ mở ra.