Dù có cứng miệng cách mấy, Nam Kiều cũng không thể nói dối trái với lương tâm mình được — ngôi nhà này thật sự khiến cô không ghét nổi.

Cô gật đầu một cái, nhưng vẫn giữ chút cảnh giác mà hỏi: "Anh dẫn tôi đến đây làm gì?"

Hoắc Thời Uyên mỉm cười, nửa thật nửa đùa đáp: "Em là nữ chủ nhân của nơi này. Trước khi tổ chức hôn lễ chính thức, chúng ta sẽ tạm thời sống ở đây. Đương nhiên phải làm cho em vừa ý trước rồi."

Anh liếc nhìn khắp biệt thự vừa được sửa sang lại, vẻ mặt tỏ rõ sự hài lòng. Thời gian trôi qua nhanh đến mức mơ hồ, như thể tất cả chỉ là một giấc mộng, vậy mà khi tỉnh lại, không chỉ được ôm vợ trong tay, còn có thể sống chung cùng cô, thật là… quá tốt rồi.

Biểu cảm trên gương mặt anh bắt đầu trở nên quái dị khiến Nam Kiều ớn lạnh, rùng mình một cái.

Cô nghi ngờ anh đang đắm chìm trong ảo tưởng không thực tế nào đó. Để tránh việc tên này mơ mộng quá đà rồi lôi cô vào theo, Nam Kiều nhanh chóng cắt ngang: "Khoan đã! Tôi đã nói bao giờ là sẽ dọn tới ở chung với anh chưa?"

Hoắc Thời Uyên nghiêng đầu nhìn cô, nghiêm túc hỏi lại: "Em chưa từng nói à?"

"Không có! Tuyệt đối chưa!"

"Không sao, dù có nói hay không thì cuối cùng Kiều Kiều cũng sẽ đồng ý thôi mà."

Anh vừa nói vừa nhướng mày nhìn cô, vẻ mặt như thể chuyện đó là lẽ dĩ nhiên.

"Đúng không, Kiều Kiều?"

Tên này… đúng là cường đạo mang logic!!!

Nam Kiều tức đến nghẹn họng, đang định phản bác thì lại bị hắn chen ngang.

"Ba mươi ngày, tương đương chín mươi năm."

"Cái gì?" — Nam Kiều ngơ ngác.

Hoắc Thời Uyên nghiêng người lại gần, cúi thấp giọng: "Một ngày không gặp, tựa như ba thu."

"Em có cần tôi nhắc không? Cả tháng qua chúng ta chưa hề gặp nhau."

"Có thể không sống chung, nhưng khoảng thời gian ấy tôi nhất định phải lấy lại từ em."

"Tính luôn phần lãi, tổng cộng cũng phải tròn trăm năm."

"Kiều Kiều định trả thế nào đây?"

Từng chữ của Hoắc Thời Uyên đều nghe rất rõ, nhưng gộp lại thành một đoạn thì Nam Kiều chỉ có thể câm nín.

Anh ta đúng là… một thiên tài tính sổ theo phong cách riêng.

Chỉ cần ba câu đã khiến cô nợ anh tròn một trăm năm. Thật sự chưa bao giờ Nam Kiều cảm thấy cạn lời đến thế.

Cô bật cười vì tức: "Hoắc Thời Uyên, ai dạy anh tính kiểu đó hả?"

Hoắc Thời Uyên cong môi, cười đến đắc ý: "Ai dạy cũng không quan trọng, quan trọng là tôi có năng lực biến chuyện đó thành thật. Đúng không?"

Nam Kiều cứng người.

Thân là nam chính của cả một thế giới vị diện, đừng nói đến chuyện giết người phóng hỏa, dù có xé trời, Thiên Đạo cũng có thể tự động giúp hắn hợp lý hóa.

Phản bác? Cô làm gì có cửa.

"Cho nên, Kiều Kiều định chọn thế nào?"

Nam Kiều nghiến răng, nở nụ cười gượng: "Tôi… dọn."

Nghe được câu trả lời như ý, Hoắc Thời Uyên lập tức đứng dậy, hớn hở dẫn đường: "Vậy đúng lúc, để tôi đưa em lên xem phòng của hai ta."

Cả căn biệt thự được tham quan một lượt. Trừ Hoắc Thời Uyên ra thì Nam Kiều chẳng có gì để chê trách.

Anh đã biến biệt thự trở thành một không gian ấm áp mang dáng dấp gia đình thực thụ. Ngoại trừ anh và Nam Kiều, toàn bộ người giúp việc đã bị điều về nhà cũ Hoắc gia. Bình thường chỉ có người đến dọn dẹp định kỳ, còn lại thời gian, nơi này chỉ thuộc về hai người.

Bữa tối do Hoắc Thời Uyên đích thân xuống bếp chuẩn bị — bốn món một canh, màu sắc thơm ngon, mùi hương hấp dẫn khiến người ta chỉ muốn ăn ngay.

Nam Kiều vốn định giữ chút cốt khí, mạnh mẽ từ chối không ăn, nhưng chưa kiên định được quá ba giây, đã bị ánh mắt lộ liễu, nóng rực của Hoắc Thời Uyên dọa đến ngoan ngoãn cầm đũa lên.

Thấy vậy, anh tiếc nuối thở dài một tiếng, gắp thêm một miếng đồ ăn bỏ vào chén cô.

Vừa ăn vừa liếc nhìn Nam Kiều, ánh mắt như thể cô chính là món ngon trăm năm có một.

Một bữa cơm, Nam Kiều gần như là… ăn lấy ăn để.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play