Trong văn phòng.
Nam Kiều không khác gì một chiếc gối ôm hình người trong vòng tay của Hoắc Thời Uyên.
Anh cứ thế ôm cô từ phía sau, thỉnh thoảng cúi đầu hôn nhẹ lên mái tóc, gò má, cổ áo, chẳng chút kiêng kị, chiếm tiện nghi một cách thản nhiên như thể đó là chuyện hiển nhiên trời sinh nên thế.
Nam Kiều thảm thương vô cùng, chỉ biết rúc đầu vào vai anh cam chịu. Bởi lẽ cái gọi là "trừng phạt" của Hoắc Thời Uyên, đến giờ vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
Một ngày dài lê thê trôi qua, Nam Kiều có ảo giác như mình chẳng thể sống sót qua nổi ngày mai. Mỗi lần vừa đứng dậy khỏi ghế là đã bị anh vòng tay kéo lại. Mỗi lần vừa thở phào thì lại bị anh lấy cớ "kiểm tra thái độ" mà áp sát, làm cô run rẩy tới mức hồn vía lên mây.
Tan tầm.
Tổng bộ công ty vẫn chưa một ai rời đi. Ai nấy đều cắm mặt vào màn hình máy tính, tay gõ không ngừng, giả bộ làm việc như thể đang đuổi kịp thời hạn nộp báo cáo thiên niên kỷ.
“Cạch ——”
Âm thanh folder rơi xuống vang lên, Tống Thất ngây người nhìn cảnh tượng trước mắt: Hoắc Thời Uyên bình thản ôm Nam Kiều bước ra khỏi văn phòng, không thèm liếc ai một cái.
“Anh Tống, có gì đẹp lắm à?”
Giọng lạnh như băng của Hoắc Thời Uyên vang lên sát bên tai, khiến Tống Thất giật mình, lập tức cụp mắt, lặng lẽ nhặt folder lên.
Thấy Hoắc tổng sắp bước vào thang máy, Tống Thất vội vàng gọi với theo:
“Hoắc tổng, phương án thu mua Thịnh Thụy…”
“Gửi vào hộp thư, tôi về sẽ xử lý.”
Dừng một chút, ánh mắt anh đảo qua toàn bộ sảnh lớn: “Còn lại mọi người cũng có thể tan làm. Cứ tăng ca mãi thế này, tôi bắt đầu nghi ngờ hiệu suất làm việc trong giờ của các người đấy.”
Nói rồi, anh bước về phía thang máy, chưa từng dừng chân.
Tống Thất đi nhanh mấy bước, giành quét thẻ mở cửa giúp anh.
Cửa thang máy vừa mở ra, Hoắc Thời Uyên đang định bước vào thì phía sau vang lên một giọng nữ có chút bén nhọn: “Hoắc tổng!”
“Tôi nghe nói anh có vị hôn thê. Giờ anh ôm cô gái khác ngay trước mặt mọi người, không sợ người ta đồn đại sao?”
Giọng Bạch Duyệt Oánh vang lên rất lớn, không hề che giấu sự chất vấn. Cả phòng lập tức im phăng phắc. Tất cả ánh mắt đổ dồn về phía cô như thể cô vừa làm điều gì đó điên rồ.
Một trợ lý mới, rõ ràng vẫn chưa hiểu quy củ nơi này.
Không nói chuyện Hoắc tổng là điều cấm kỵ số một, mà cho dù lời có thật đi chăng nữa, thì thân phận Hoắc Thời Uyên là ai chứ? Ai dám nói nửa câu?
Tuy rằng hành động hôm nay của Hoắc tổng quả thật có phần... không theo lẽ thường.
Mọi ánh mắt mơ hồ dao động, chẳng ai bảo ai, đều nhìn về người phụ nữ trong lòng anh.
Nam Kiều nhận ra giọng nói của Bạch Duyệt Oánh thì lòng dâng lên một tia hy vọng mỏng manh.
Cô giãy nhẹ, cố trườn khỏi vòng tay anh, ánh mắt trong vắt lập lòe nhìn về phía Bạch Duyệt Oánh – ánh mắt tràn đầy mong mỏi: nói đi! nói tiếp đi! tốt nhất là gây náo loạn luôn đi!
Cô cầu còn không được một màn “nam chính bảo vệ nữ chính, nữ phụ vạch mặt” thường thấy trong phim truyền hình. Dù có nghe Hoắc Thời Uyên phun ra câu thoại “Cô khiến tôi phải chú ý” sến súa kinh điển, cô cũng thấy vui lòng.
Nhưng ——
Gương mặt Hoắc Thời Uyên lập tức tối sầm, vòng tay siết chặt hơn, quay người lại, ánh mắt như dội xuống băng lạnh giữa mùa đông, khóa chặt lấy Bạch Duyệt Oánh: “Cô vừa nói gì? Lặp lại lần nữa.”
Không khí như ngưng đọng.
Ánh mắt đen sẫm băng giá ấy khiến Bạch Duyệt Oánh lạnh toát sống lưng, rốt cuộc cũng nhận ra mình vừa phạm một sai lầm chết người.
“Tôi…” – Cô lắp bắp, nhìn xung quanh thấy ai nấy đều hoặc kinh ngạc, hoặc chế giễu, càng khiến cô nghẹn lời.
Song, cứng cổ vẫn cố chấp nói tiếp: “Chẳng lẽ tôi nói sai à?”
“Hoắc tổng, anh không phải đã đính hôn rồi sao?”
“Tôi luôn nghĩ anh là người trong sạch, không ngờ lại dám công khai thân mật với cô gái khác ngay nơi làm việc…”
Lời nói chưa kịp dứt thì ánh mắt Hoắc Thời Uyên đã rét thêm vài phần, như thể chỉ cần thêm một câu thôi, là có thể đẩy người ta xuống vực sâu vạn trượng.
“Cô biết nhiều thật đấy. Mà xen vào cũng không ít.”
Anh bật cười lạnh một tiếng, trong đầu đã nhanh chóng nghĩ tới việc bảo Tống Thất xử lý người này một cách gọn gàng.
Nhưng… ánh mắt anh hạ xuống.
Nam Kiều – cô gái đang đứng sát bên – ánh mắt lại sáng như sao, long lanh như kẻ đang xem kịch hay.
Một cơ hội tuyệt vời để tuyên bố chủ quyền.
Hoắc Thời Uyên không nói thêm lời nào, chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, dùng chút lực, kéo cô nghiêng hẳn vào lòng mình, động tác vô cùng thân mật, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của người xung quanh.
Rõ ràng: “Cô ấy, là người của tôi.”
Và với những ai định thò tay chen vào chỗ này… xin hãy tự lượng sức.