“Em là Thẩm Nam Kiều.”

Nam Kiều cố gắng ổn định lại hơi thở hỗn loạn, vội vã trả lời, giọng còn hơi run.

“Bên này ạ.”
“Hoắc tổng đang chờ em trong văn phòng.”

Tống Thất lặng lẽ đánh giá cô gái trước mặt — làn da trắng mịn, đôi má còn ửng hồng vì vận động, hơi thở gấp gáp, nhìn qua là biết vội vàng chạy tới. Tuy không rõ thân phận của cô, nhưng nếu đã khiến Hoắc Thời Uyên đích thân phân phó mình xuống đón, vậy chắc chắn không phải người bình thường.

Là trợ lý đắc lực nhất bên cạnh Hoắc tổng, Tống Thất từ lâu đã luyện được mắt nhìn người. Trong lòng hơi suy đoán, biểu cảm trên mặt lại càng thêm cung kính.

Anh ta giơ tay ra hiệu mời Nam Kiều, quẹt thẻ khởi động thang máy chuyên dụng, dẫn cô lên tầng trên.

Dưới sảnh, hai cô nhân viên lễ tân nhìn theo thang máy vừa khép lại, không nhịn được bắt đầu thì thầm với nhau:

“Cô gái vừa rồi là ai vậy? Trợ lý Tống tự mình xuống đón đã đành, còn đưa vào thang máy chuyên dụng của tổng tài nữa?”

“Không rõ nữa, tôi không để ý trợ lý Tống, chỉ thấy cô kia nhìn mềm mại đáng yêu ghê! Xinh nữa chứ!”

“Chuẩn luôn. Mà trông hoàn toàn khác phong cách với mấy người lần trước trợ lý Tống từng tiếp đón.”

“Cậu nghĩ xem, có khi nào là người của Hoắc tổng?”

“Suỵt, đừng nói linh tinh! Hoắc tổng có vị hôn thê rồi đó!”

Trong khi mấy lời xì xào dưới sảnh vẫn còn tiếp diễn, Nam Kiều hoàn toàn không hay biết gì.

Thang máy chạy nhanh đến mức khiến cô choáng váng, nhưng vẫn không nhanh bằng tốc độ đòi mạng của Hoắc Thời Uyên trên khung chat:

Hoắc Thời Uyên: "Kiều Kiều, em đến trễ rồi."

Cùng lúc ấy, thang máy “ting” một tiếng mở ra.
Tống Thất đưa tay giữ cửa, hơi nghiêng người nhìn cô mỉm cười: “Thẩm tiểu thư, chúng ta tới nơi rồi. Văn phòng của Hoắc tổng ở phía này, mời theo tôi.”

Vừa bước ra khỏi thang máy, Nam Kiều liền muốn quay đầu chạy trở lại. Nhưng cửa thang máy vừa kịp khép lại sau lưng cô, bên cạnh không hề có bất kỳ nút mở thủ công nào, chỉ là một tấm bảng quẹt thẻ lạnh lùng sáng đèn.

Nam Kiều chết lặng trong lòng.

Cô thật sự quá ngốc. Lẽ ra ngay khi nhận được tin nhắn của Hoắc Thời Uyên, phải lập tức gom đồ chạy trốn, chứ không phải ngu ngốc tự mình dâng mạng, còn là hình thức chuyển phát nhanh.

Lúc đó bị gì nhập đầu vậy trời?

Nhiệm vụ cốt truyện thì lúc nào cũng có thể làm, nhưng tự do thì không phải lúc nào cũng còn!

Giờ thì hay rồi… rơi đúng vào địa bàn của Hoắc Thời Uyên...

Nam Kiều chỉ cảm thấy bước chân nặng như đeo chì, một bước cũng khó khăn. Cô đứng chôn tại chỗ, không dám tiến thêm.

Tống Thất đi được hai bước thì phát hiện cô không đi theo, liền quay lại.

“Thẩm tiểu thư?”

“Em... em chợt nhớ... ở nhà em... hình như quên tắt... gas… nên em phải...”

Nam Kiều lắp bắp đến nỗi chính mình còn không hiểu nổi đang nói gì. Não cô trống rỗng, mọi thứ hỗn loạn như bị ai đó đảo tung lên.

Chưa nói dứt lời, phía hành lang đột nhiên vang lên một giọng nói trầm thấp, quen thuộc đến mức khiến cô dựng tóc gáy: “Kiều Kiều, nhà em chưa khóa gas à?”

“Không sao đâu, vừa hay khí gas rò rỉ thì cũng nguy hiểm lắm. Em dọn qua chỗ anh ở luôn đi, an toàn hơn.”

Trong đầu như có chuông báo động vang lên, Nam Kiều giật mình ngẩng phắt đầu.

Hoắc Thời Uyên đang sải bước đi tới, gương mặt anh sắc sảo, ánh mắt khóa chặt vào cô không chút che giấu.

“Hoắc tổng!”

Tống Thất kinh hãi, lập tức lui sang một bên, không dám nhìn thẳng.

Anh ta chưa từng thấy Hoắc tổng nói chuyện với ai bằng giọng điệu dịu dàng như thế. Mời người ta dọn đến ở cùng? Lẽ nào giữa cô gái kia và Hoắc tổng có mối quan hệ thân mật gì không tiện công khai?

Chết rồi... Vị hôn thê chính thức của Hoắc tổng thì tính sao đây?

Tống Thất vừa sốc vừa lo, nhưng hai nhân vật chính lúc này chẳng ai bận tâm đến tâm trạng của anh.

Nam Kiều vừa nhìn thấy Hoắc Thời Uyên, cả người như bị điện giật. Đồng tử co rút, bản năng muốn lui lại.

Ngay khoảnh khắc ấy, ở hành lang phía xa, bỗng truyền đến một tràng tiếng bước chân hỗn loạn vang dội, như sắp có biến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play