Sau khi thuận lợi kéo hết thù hận về phía mình, Tô Đát Kỷ cũng không nóng vội ép người đến bước đường cùng.
Muốn ngược người, nhất định phải ngược từ từ.
Ngay từ đầu mà đẩy thẳng người ta xuống vực sâu, cắt đứt hết hy vọng, vậy thì cũng chẳng có gì thú vị. Quá nhanh chóng, quá dứt khoát, lại thiếu đi cái dư vị tanh ngọt của đau đớn rút từng sợi thần kinh.
Cô muốn từng chút, từng chút, chọc vào đấu chí và niềm tin cuối cùng của Đào Vãn Tâm, rồi từ từ mài mòn, từng phân một nghiền nát, để bản thân thong dong thưởng thức cả quá trình tan vỡ ấy.
Bởi vì chỉ có từng chạm tay tới thiên đường, rồi bị hung hăng xô xuống địa ngục, mới là đòn trí mạng, mới đủ tàn khốc, đủ khiến kẻ đối diện vỡ vụn cả tinh thần lẫn ý chí.
Khóe môi Tô Đát Kỷ nhếch lên thành một đường cong tàn nhẫn, giày cao gót mười hai phân giẫm "cộc cộc cộc" lên sàn gạch bóng loáng, tao nhã bước về bàn làm việc. Cô ngồi xuống, đeo tai nghe lên tai, mở bộ phim truyền hình mới nhất — bộ mà cô chẳng hề quan tâm đến nội dung — rồi vờ như đang say sưa xem.
Chờ đến khi Đào Vãn Tâm cắn răng chịu đựng suốt một hồi nhục nhã, cuối cùng gom góp được một chút dũng khí quay sang nhìn cô, toan mở miệng tuyên bố rằng mình sẽ không dễ dàng bị đánh bại...
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT