Tô Đát Kỷ đưa tay xoa xoa lòng bàn tay, trên môi nở nụ cười khoái trá đầy hả hê như mèo vờn chuột:“Thật không nhịn được mà muốn nhìn thử vẻ mặt của đóa Bạch Liên hoa khi bị lật mặt. Nhất định sẽ đẹp như tranh! Tư Tư à, chắc chắn không làm em thất vọng đâu!”
Hệ thống nhìn chủ nhân nhà mình càng lúc càng có khuynh hướng... biến thái, sợ đến mức vội vàng cụp đuôi, không dám ho he nửa lời.
Mục đích đã đạt, Tô Đát Kỷ không có ý định dây dưa thêm. Cô kéo tay ba mẹ mình, cùng ba mẹ nhà họ Thì từ biệt, nhẹ nhàng rút lui.
Trước khi bước khỏi bậc cửa, cô cố tình nghiêng mặt sang bên, nhếch môi khinh khỉnh nhìn về phía Đào Vãn Tâm đang lúng túng co ro, giọng lạnh như băng đá:“Đào Vãn Tâm, khi xưa thấy em đáng thương, chị mới mềm lòng cho em nương nhờ một chốn. Ai ngờ em lại là loại người vừa quay lưng đã cắn tay, đúng là rắn độc thay lòng! Bây giờ em đã leo được lên cành cao, vậy thì hay lắm. Lát nữa chị sẽ cho người thu dọn hết đồ đạc của em, không sót một món, rồi chuyển trả tận tay. Về sau, làm ơn tránh xa chị một chút. Chị nhìn thấy em là gai mắt, phiền lòng.”
“Chị ghét cay ghét đắng cái tâm địa giả nhân giả nghĩa của em!”
Nói xong, cô kiêu hãnh ngẩng cao đầu, vai thẳng sống lưng, dáng dấp thanh thoát ung dung như một quý nữ xuất thân danh giá. Dù lời nói có phần cay độc, nhưng khí chất trên người lại khiến người khác không thể chê trách được một câu.
Đào Vãn Tâm lúc đầu còn trợn tròn mắt, không dám tin vào tai mình. Nhưng rồi trong lòng dâng lên một trận vui mừng mơ hồ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT