Giữa cái cảnh hai mẹ con trong phòng cười nói thân thiết, rõ ràng đối lập hoàn toàn với không khí căng cứng bên ngoài, Lý Tuyết chỉ biết đứng lặng thinh ở cửa, ôm cái chậu men rửa mặt nguội ngắt, dáng vẻ luống cuống tay chân, tiến không xong mà lùi cũng dở.
Dù đã sống chung trong cái nhà này từng ấy năm, sớm quen với sự thiên vị lộ liễu của mẹ mình, sớm thuộc lòng cảnh hai gương mặt hoàn toàn khác biệt của bà, thì lúc tận mắt chứng kiến, tận tai nghe thấy… cô vẫn không kìm được cảm giác chua xót cùng một nỗi ấm ức len lỏi trong lòng.
Ngón tay nắm chặt lấy thành chậu, lực siết vô thức càng lúc càng mạnh, như thể đang cố đè nén một nỗi gì đó không tên.
Từ bé, Lý Tuyết đã biết mình không bằng chị: không xinh đẹp bằng, không nhanh nhẹn bằng, không lanh lợi bằng. Nhưng cô không cam lòng, nên cứ thế, tự nhủ phải chăm chỉ hơn người ta gấp nhiều lần, chỉ mong có một ngày được mẹ công nhận.
Nhưng đáp lại là gì?
Không phải là lời động viên, không phải là ánh mắt trìu mến, mà là mắng chửi, là sai bảo, là xem như không tồn tại.
Cô không hiểu. Thật sự không hiểu mình đã làm sai điều gì…

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play