Tô Đát Kỷ chịu khó cho anh ta một bậc thang bước xuống.

"Cũng không cần phải chuyển sang nơi khác điều tra sâu thêm đâu, như vậy…"

Cô giơ ngón tay thon dài, nhẹ nhàng chỉ lên chiếc đồng hồ treo tường, đôi môi anh đào hơi cong lên vẻ tiếc nuối: "Hai mươi bốn tiếng đã hết, tôi xin phép đi trước nha. Bái bai ~"

Theo quy định, thời gian tạm giữ để phối hợp điều tra không được vượt quá hai mươi bốn giờ, cô kéo dài đúng đến khắc cuối cùng, canh kỹ từng phút từng giây.

Cô vẫy vẫy tay với Phó Cẩn Ngôn – người còn đang đứng đực ra đó chưa kịp phản ứng – eo mảnh uốn lượn như rắn nước, bước chân thong dong mà rời khỏi phòng thẩm vấn.

Chỉ để lại một người đàn ông đang giận bốc hỏa ngồi yên tại chỗ, sắc mặt đen sì, nửa ngày không nói được câu nào.

【 Vây cá hồ ly! Cô cứ thế mà đi hả?! 】
Hệ thống gào lên trong đầu cô, hoàn toàn không hiểu nổi pha thao túng này. Rõ ràng đã khiến người ta nổi lửa trong lòng, sao lại không tranh thủ rèn sắt khi còn nóng?

"Ừm…"
Đứng ở cửa lớn, Tô Đát Kỷ xoay xoay chiếc điện thoại nguyên chủ để lại, ngón tay ấn nhẹ nút tắt nguồn, giọng cô đột nhiên chậm rãi, mang theo vài phần lười biếng: "Hiện tại tôi có hơi… hối hận rồi đó."

Hệ thống nghe thế liền hớn hở, cuối cùng cũng bắt được lúc cô yếu lòng, chuẩn bị nghiêm mặt mà giáo huấn một phen. Nhưng còn chưa kịp mở miệng, câu tiếp theo đã đập tan hi vọng mong manh ấy: "Trời nóng thế này, đến taxi còn không bắt được. Chi bằng quay lại trong kia… thổi điều hoà cho mát!"

Hồ ly vốn sợ nóng. Vừa bước ra đã bị ánh nắng gắt gao chiếu xuống đến mức nổi cả gai lưng, lông tơ dựng ngược hết cả lên.

Hệ thống: ... Là ta nghĩ nhiều quá.

Tô Đát Kỷ ngẩng đầu nhìn bầu trời không một gợn mây, rồi lại liếc xuống mặt đường nóng đến bốc hơi, không cần đắn đo thêm, cô xoay người trở lại phòng thẩm vấn.

Phó Cẩn Ngôn vừa vất vả nén lại được lửa giận trong lòng, nghiêng đầu liếc qua thì thấy "hồ ly" lại ngang nhiên quay về.

"Phó cảnh sát, tôi có chuyện muốn khai thật."
Cô mở miệng thẳng thắn, không vòng vo.

Phó Cẩn Ngôn hơi nhướng mày. Đổi tính rồi sao? Cuối cùng cũng định nói thật?

Còn chưa kịp vui mừng, cô đã bổ sung thêm một câu:

"Nếu tối nay anh mời tôi một bữa tối dưới ánh nến lãng mạn, biết đâu… tôi lại nhớ ra vài chuyện có liên quan đến cái ông Vương gì đó."

Có thể đem việc trêu chọc người ta mà nói bằng ngữ khí nghiêm túc như đang thảo luận quốc sự, hệ thống trong đầu cô cũng chỉ còn biết ôm quyền thở dài: Là bản điện hạ thua rồi.

Phó Cẩn Ngôn suýt chút nữa lật bàn đứng dậy rời khỏi. Nhưng vừa lúc đó, cấp trên gọi tới một cú điện thoại. Năm phút sau, anh không tình nguyện mà lái xe, đưa Tô Đát Kỷ cùng rời đi.

Hai người họ còn phối hợp làm ra bộ dáng như đang hẹn hò, xe chạy như gió, tốc độ cao như muốn xuyên thủng con đường thành phố.

Phó Cẩn Ngôn sắc mặt u ám như mây đen sắp giông bão.
Đây là quyết định rồi sao? Thật sự muốn dùng sắc đẹp của anh để moi tin à?!

Tô Đát Kỷ mềm mại dựa vào thành ghế phụ, chống cằm, cặp mắt hồ ly không giấu diếm mà chăm chú ngắm nhìn anh: Ừm… sống mũi cao, đường nét gương mặt cứng cáp, môi mỏng mím chặt, cho dù là trong trạng thái đang tức giận, vẫn là bộ dạng nam chính lạnh lùng khiến người ta muốn phạm tội.

Vì cô từng là minh tinh nên bọn họ đặt chỗ ở một nhà hàng kín đáo trên đỉnh núi, phòng riêng sang trọng vô cùng.

Đến khi vừa bước vào, Phó Cẩn Ngôn suýt nữa thì nổ tung:
Phòng riêng này… lại là một gian có giường lớn làm điểm nhấn, chiếm gần như toàn bộ diện tích, bên cạnh còn đặt một bàn trà nhỏ — kiểu thiết kế cho người ta vừa ăn vừa… lăn?

Tổ chức đặt chỗ thế này, là muốn cô "ra tay" với anh sao?!

Tô Đát Kỷ càng cười rực rỡ, bước nhẹ đến bên giường, nghiêng người nhìn anh, cố làm ra vẻ ngượng ngùng xấu hổ: "Không nhìn ra nha~ Phó cảnh sát lại nóng nảy đến mức này…"

Phó Cẩn Ngôn chỉ thấy huyệt thái dương co giật. Anh lạnh lùng cắt lời cô: "Nhớ rõ lời cô đã nói, đừng giở trò lố bịch gì hết."

Dứt câu, anh thở hắt ra một hơi, tháo giày, ngồi xuống mép giường, còn cẩn thận chọn chỗ sát bên cửa để tiện đường chạy ngay.

Tô Đát Kỷ hiểu rõ ý đồ phòng thủ của anh, nhưng không nói gì.
Cô cũng ngoan ngoãn bò lên giường, không đùa giỡn, không lả lơi.

Bởi vì… cô đói rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play