Tịch Tinh Dạ không ngờ, mình lại có cơ hội tỉnh lại.
Vừa mở mắt ra, cậu đã thấy quanh mình vây kín một vòng người. Ngoài những bác sĩ, y tá mặc áo blouse trắng, còn có ba và mẹ của cậu. Ai nấy đều hiện rõ vẻ xúc động và vui mừng khôn xiết.
"Tiểu Dạ, ôi trời ơi, cuối cùng con cũng tỉnh lại rồi! Con có biết không, mẹ lo đến phát điên mất!" – Mẹ cậu là người đầu tiên nhào tới, nắm chặt lấy tay con trai, vừa khóc vừa cười.
Ngay cả ba – người đàn ông thường ngày nghiêm nghị, cũng đỏ hoe mắt, vỗ nhẹ lên vai cậu, giọng run run: "Tỉnh lại là tốt rồi, tỉnh lại là tốt rồi con ạ."
Cảm nhận được những cái nắm tay nhẹ nhàng nhưng đầy tình cảm, Tịch Tinh Dạ lại thấy có chút bàng hoàng. Đây là thật… không phải ảo giác.
Ký ức của cậu vẫn còn kẹt lại trong cái hố sâu lạnh lẽo giữa cơn mưa tàn nhẫn kia. Rõ ràng mình đang tuyệt vọng chờ chết — sao giờ lại nằm trong bệnh viện?
"Sao con lại ở đây? Chuyện gì đã xảy ra?" – Cậu gắng gượng hỏi, giọng còn khàn khàn, lẫn chút hoang mang.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play