Lời khai của Vương Đại Phú vừa được ghi lại, liền như bóc sạch tầng sương mù cuối cùng vẫn còn vương trên người Tô Mê.

Nhưng như vậy, số tiền quyên góp kia... rốt cuộc là từ đâu mà có?

Phó Cẩn Ngôn như người vừa tỉnh cơn mê, đầu óc quay cuồng rà soát lại từng dòng tiền mà Tô Mê có thể tiếp cận. Đến khi ánh sáng lóe lên trong mắt, anh bỗng giật mình tỉnh ngộ.

Là mấy món đồ xa xỉ đã bị bán đi!

Thì ra… thì ra mình đã hiểu lầm cô ấy.

Một nỗi hối hận nặng nề trào lên từ lồng ngực, tựa như sóng dữ ầm ầm ập tới. Anh biết rất rõ cô là người như thế nào… vậy mà trong khoảnh khắc ấy, vẫn không thể hoàn toàn tin tưởng cô.

Tối qua, lúc chính miệng mình nói ra câu kia... cô ấy đã phải đau lòng đến mức nào?

Nhớ lại ánh mắt trống rỗng, như thể đã mất cả thế giới của Tô Mê, tim gan Phó Cẩn Ngôn như bị ai vò nát, đau đến không thở nổi.

Đinh! Độ thiện cảm tăng 10 điểm, tiến độ hiện tại: 90/100.

Phía xa, Tô Mê vừa nghe âm báo dễ nghe ấy vang lên trong đầu, thì cười híp mắt, gắp một miếng thịt dê nướng cho vào miệng, mơ màng lẩm bẩm: “Áy náy là chất xúc tác tốt nhất cho tình cảm mà. Nước cờ này cuối cùng cũng phát huy tác dụng. Không uổng công mình nhẫn nại bao lâu.”

Trước sự tính toán thâm sâu, mưu lược từng bước của một con hồ ly ranh ma như thế, hệ thống đành ngậm ngùi thở dài, lặng lẽ châm cho Phó Cẩn Ngôn một hàng… nến.

“Đồ ngốc! Đồ đầu đất! Phó Cẩn Ngôn, anh đúng là thằng ngốc số một toàn vũ trụ!”

Phó Cẩn Ngôn giáng một đấm vào đầu mình, giận dữ rít lên, thậm chí chẳng kịp mừng rỡ, đã vội vàng lái xe như bay đến nông trường, lòng nóng như lửa đốt, chỉ mong được gặp cô, xin lỗi cô, cầu cô tha thứ.

Thế nhưng, đợi anh lại là một khung cảnh tan hoang.

Tô Mê — đã biến mất.

Chuẩn xác mà nói, là bị bắt cóc.

Trên nền đất có dấu giày giẫm đạp lộn xộn, hành lý, điện thoại, giấy tờ vẫn còn đó. Nhưng chăn gối thì bị kéo lê từ giường xuống tận cửa, từng chi tiết đều cho thấy: cô đã bị cưỡng ép mang đi!

“Tô Mê!!!”

Anh gào lên một tiếng như xé rách cổ họng, hoảng loạn, sợ hãi, tim như rớt xuống đáy vực.

Anh… không thể mất cô được!

Tay run rẩy rút điện thoại ra, bấm một dãy số suốt tám năm chưa từng liên lạc, quyết tâm gọi đi.

Tô Mê bị Hoàng đổng bắt.

Tất nhiên, là bởi vì cô... trước đó quá kiêu ngạo, cố tình trêu chọc hắn.

Hệ thống nghĩ tới lời cô từng nói mà chỉ muốn ôm trán thở dài.

“Tình cảm mà cứ êm đềm quá thì làm sao bền được? Phải có chút thử thách, thêm gia vị, mới sinh động được chứ!”

Nói xong, cô không ngần ngại gọi điện thẳng cho Hoàng đổng để khiêu khích.

Thế là—

Cô bị bịt mắt, trói chặt vào một nhà kho bỏ hoang bẩn thỉu, ngồi bất động trên chiếc ghế gỗ cũ kỹ.

Hệ thống thật sự chỉ muốn nói: "Đáng đời!"

Mấy tên côn đồ đứng quanh, lời lẽ nhơ bẩn không ngừng tuôn ra, nhưng Tô Mê chẳng buồn để tâm, cứ như gió thổi bên tai.

Ngay cả khi Hoàng đổng giận dữ quất roi vào người, cô cũng chỉ cắn răng chịu đựng, không rên một tiếng.

Không nhận được cái kho*i c*m mà hắn mong mỏi, Hoàng đổng bèn cười khẩy, trào phúng: “Ồ, con đàn bà lẳng lơ này còn cứng miệng thật. Tao xem chút nữa, dưới thân tao rồi, mày còn nhịn được mà không rên không?”

Bọn đàn em lập tức phụ họa, cười rú lên như bầy chó đói: “Hoàng ca mà ra tay thì đảm bảo cô nàng này r*n rỉ đến muốn chết!”

Tinh thần được tâng bốc, Hoàng đổng vung tay tháo thắt lưng, hào hứng nói: “Chờ đấy! Tao làm trước, chán rồi thì để cho tụi bây chơi tiếp!”

Tiếng hò reo vang dội, như muốn xé toang mái nhà mục.

Nhưng đối diện với sự ghê tởm ấy, Tô Mê chỉ nhếch môi cười lạnh, ánh mắt đầy khinh bỉ. Cô còn liếc qua 'đồ chơi' của hắn một cái, bật cười thành tiếng: “Ha! Nhỏ như vậy mà cũng dám mang ra hù người? Có cần tôi lấy kính lúp soi cho anh không?”

Nếu nói kéo cừu hận là một nghệ thuật, thì Tô hồ ly chắc chắn là bậc thầy.

Hệ thống liếc nhìn bản đồ định vị, thấy Phó Cẩn Ngôn đã gần đến nơi, lại thầm thắp cho Hoàng đổng thêm một cây nhang.

Không người đàn ông nào chịu nổi sự nhục nhã ấy. Gân xanh trên trán Hoàng đổng nổi rõ, khuôn mặt dữ tợn, gào lên: “Con đàn bà thối tha! Tao giết chết mày!”

Tên súc sinh ấy không thèm mặc quần, giơ tay tát mạnh vào mặt cô.

Phó Cẩn Ngôn lao tới đúng lúc ấy.

Và hình ảnh đầu tiên đập vào mắt anh, là người con gái anh yêu bị trói trên ghế, bị bọn khốn bỉ ổi sỉ nhục, còn tên đàn ông kia thì…

…trần như nhộng.

Ánh mắt Phó Cẩn Ngôn đỏ ngầu.

Tô hồ ly liếc thấy anh, ánh mắt lóe lên tia vui vẻ. Quay sang đám côn đồ, cô cười nhạt: “Này mấy cậu, nhìn thấy chưa? Chơi với đàn ông, phải biết chọn mặt gửi vàng. Phó cảnh sát nhà tôi tới rồi kìa.”

Mấy tên tiểu đệ ngớ người ra trong vài giây, rồi nhìn nhau gật gù: “Ghê thiệt! Em này cứng thật! Nể!”

Phó Cẩn Ngôn: (…)

Anh lặng lẽ tháo thắt lưng, tiến lại trước mặt cô, cúi đầu nói nhỏ: “Bảo bối, để anh rửa mắt cho em.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play