Tham mưu trưởng âm thầm nuốt nước bọt, ngoài miệng vẫn cố tỏ ra nhẹ nhàng, đùa giỡn:
“A Viêm à, cậu đúng là quan tâm quá hoá loạn rồi. Dưới bầu trời này, còn nơi nào an toàn hơn doanh trại quân đội của chúng ta? Y Y ở đây, làm sao mà gặp nguy hiểm được chứ?”
Ông bật cười, vỗ vỗ vai chính mình như trấn an, giọng điệu pha chút trêu chọc:
“Tôi thấy cậu bận rộn lâu ngày, đầu óc căng như dây đàn, giờ đột nhiên rảnh rỗi nên suy nghĩ lung tung thôi.”
Sau một hồi nói dăm ba câu an ủi, cuối cùng cũng tạm thời xoa dịu được Lệ Thiếu Viêm. Cúp máy xong, cả người ông như thể vừa bị lôi từ dưới nước lên, ướt đẫm mồ hôi, ngã phịch xuống ghế, thở hổn hển.
Cho dù có thể giấu Lâm Y Y đã rời đi được bao lâu, thì ông cũng muốn kéo dài càng lâu càng tốt.
Bởi vì… có một câu trong lời thuyết phục của Tô Đát Kỷ khiến ông không thể phản bác nổi:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT