Dưới ánh sáng vàng nhạt từ ngọn đèn treo lơ lửng giữa trần nhà, tiếng gõ giày vang lên nhè nhẹ trên nền gạch sạch bóng. Vừa thấy cô bước vào, Tô Đát Kỷ đã cong môi cười nhạt, giọng nói mang theo vẻ ngạo nghễ lười biếng: "Ủa, tôi còn tưởng giữa ban ngày ban mặt ai mà gan to trộm cửa xông vào, hóa ra là cô bảo mẫu nhỏ chạy đến làm việc nhà đấy à? Vừa khéo. Cái bàn kia bát đũa còn nguyên đấy, rửa cho sạch vào, nhớ lau cả mặt đất nữa, lau bằng tay, dùng khăn mà quỳ xuống mà chà! Cái sàn này mà có mẻ một miếng, bán cô đi cũng chưa chắc đền nổi!"

Vừa thấy mặt, cô ấy đã vung tay sai khiến như chủ nhân ra lệnh cho gia nhân, hoàn toàn không chút khách khí.

Nghe xong câu nói đầy ẩn ý kia, ánh mắt Trần Hiểu Ý liền bừng bừng lửa giận. Những lời ban nãy cô nói với Phó Cẩn Ngôn bị Tô Đát Kỷ đem ra châm chọc, hệt như xát muối vào vết thương chưa kịp khép miệng.

Mặt đỏ bừng vì uất ức, cô bật dậy như bị gai đâm: “Cô là cái thứ gì mà dám lên mặt với tôi? Đừng tưởng giở mấy trò quyến rũ rẻ tiền là cướp được Phó ca, anh ấy sẽ chẳng bao giờ thật lòng với loại đàn bà như cô!”

Một màn này, quen thuộc đến buồn cười. Ngày trước trong hậu cung nhà Thương, các phi tần cũng từng trỏ tay mắng Tô Đát Kỷ như thế.

Nhưng rồi thì sao? Không phải cuối cùng vẫn bị nàng ta làm cho thất sủng hết thảy, một mình ngồi trên ngôi vị cao nhất, được yêu chiều nhất đó sao?

Tựa người vào khung cửa, Tô Đát Kỷ khoanh tay cười cợt, tư thái kiêu kỳ như thể đang nhìn xuống thiên hạ từ trên cao:
“Không thích tôi thì thích cô chắc? Cái mặt thì tầm thường, dáng thì phẳng lì, trông như con bé giúp việc nhà ai lạc vào đây! Hứ, nếu anh ta thật sự để mắt đến cô thì đúng là mù thật rồi, thế thì tôi đây còn không cần nữa!”

Trần Hiểu Ý giận run người, bước lên một bước, ánh mắt tóe lửa: “Cô im cái miệng lẻo mép lại cho tôi! Tôi cảnh cáo cô, tránh xa Phó ca ra!”

Tô Đát Kỷ liếc mắt, ném cho cô một cái liếc khinh khỉnh, mắt đảo một vòng rõ to rồi bĩu môi: “Ờ, cô là ai mà dám bảo tôi nói chuyện với ai hay không nói với ai? Cô quản được chắc?”

Hai chữ “Phó ca” được Tô Đát Kỷ cố tình nhấn mạnh, khiến trong đầu Trần Hiểu Ý chợt nổ “đoàng” một tiếng – tối qua, chính cô ta đã gọi anh bằng cái giọng ngọt như rót mật ấy...

Vừa nghĩ đến chuyện tối qua hai người họ có thể đã dây dưa không rõ ràng, trong lòng Trần Hiểu Ý liền bùng nổ như nồi nước sôi. Cô nghiến răng ken két, trừng mắt rít lên: “Đồ đàn bà trơ trẽn! Bị đàn ông chơi chán rồi mà còn vác mặt tới làm bẩn anh ấy! Loại như cô không xứng đâu!”

Tô Đát Kỷ chỉ che miệng bật cười, vẻ mặt vừa lười biếng vừa trêu ngươi: “Thì sao? Ngủ với tôi rồi, đàn ông không đến trăm thì cũng bảy tám chục, nhưng Phó ca nhà cô lại cứ thích tôi đấy. Không thích mấy kiểu thanh thuần, không chút hương vị đàn bà như cô đâu. Tức không?”

“Con đàn bà đê tiện!”

Từng lời như đâm vào tim, khiến Trần Hiểu Ý mất hết lý trí. Cô rít lên một tiếng, vung tay lao tới định tát cho Tô Đát Kỷ một cái cho hả giận.

“Bốp!”

Tiếc thay, kẻ nhanh tay hơn lại là Tô Đát Kỷ. Một cái tát giòn tan giáng xuống gò má Trần Hiểu Ý, khiến cả căn phòng như sững lại một khắc.

Cô gái kia che mặt đứng sững, lửa giận đã hóa thành cuồng phong: “Cô dám đánh tôi?! Tôi sống chết với cô luôn!”

Nhưng trước khi cô kịp nhào tới, Tô Đát Kỷ đã nhẹ nhàng buông một câu, như dao nhọn lướt qua tim: “Ủa? Định giở trò cắn người rồi hả? Không biết Phó ca nhà cô mà thấy cô không nghe lời chạy về đây còn ra tay đánh phụ nữ của ảnh, thì ảnh sẽ nghĩ sao nhỉ?”

Một câu ấy, đâm thẳng vào chỗ yếu mềm nhất trong lòng Trần Hiểu Ý.

Cô khựng lại giữa không trung, gồng mình kìm lửa giận đang trào lên tận cổ, đôi mắt đỏ hoe giãy giụa nói như trấn an chính mình: “Phó ca sẽ không bao giờ yêu loại đàn bà hư hỏng, giả tạo, ham hư vinh như cô đâu!”

Tô Đát Kỷ chỉ hờ hững ngáp một cái, như thể chẳng buồn để tâm: “Yên tâm, tôi cũng chẳng yêu ảnh. Chỉ là... chơi vui thôi.”

Hệ thống trong đầu cô tức muốn hộc máu: Cá khô nhà ngươi, nói chuyện thật lòng kiểu gì thế hả?!

Còn Tô Đát Kỷ, chỉ nhướng đôi mắt đuôi phượng đầy vẻ mị hoặc, khí chất như nước lan tỏa bốn phương, chậm rãi thầm nhủ trong lòng: Ta đây chính là nói thật, mà nói thật lại càng khiến kẻ khác tức đến vỡ ngực. Với đầu óc của cô ta, đấu lại ta sao nổi?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play