? ? ?

Hệ thống đang lau nước mắt, động tác bỗng khựng lại giữa chừng, ngơ ngác nhìn cô như thể không tin nổi vào tai mình.

Cô gái hồ ly bật cười khúc khích, ánh mắt mang theo nét tinh quái khó lường, hai tay vỗ nhẹ vào nhau ra chiều đắc ý: “Tôi viết ra kịch bản đó không phải rất tuyệt sao? Có khi còn có thiên phú làm biên kịch đấy chứ! Phim truyền hình, tiểu thuyết, truyện cẩu huyết mấy nghìn năm qua tôi đọc không thiếu một cuốn nào!”

Kỳ thực, nguyên chủ Tô Mê vì háo danh nên mới bước chân vào cái vòng xoáy giải trí ấy. Cảnh chụp ảnh khỏa thân, đóng quảng cáo gợi cảm, tự mình lựa chọn cả đấy. Một khi rời khỏi cái thôn quê nhỏ bé, cô ta liền cố sức cắt đứt mọi dấu tích quá khứ, thậm chí bỏ một khoản tiền lớn cho công ty xóa bỏ dữ liệu đời trước. Làm gì có chuyện hào phóng quyên tiền cho cô nhi viện như cô ta từng nói!

Thế nên, cái gọi là “nhật ký Tô Đát Kỷ” chẳng qua toàn là lời lẽ bịa đặt, thêu dệt trắng trợn hòng lật ngược trắng đen.

Tô Mê từng nỗ lực trốn chạy quá khứ ê chề kia, trong khi Tô Đát Kỷ lại khéo léo dùng chính đoạn quá khứ ấy làm đạo cụ bán thảm, đẩy lùi hiểm họa.

Hệ thống nghẹn họng, tức tối đến mức đỏ bừng hai má:
【…Cái đồ lừa tình này! Có biết xấu hổ là gì không hả?! 】

Phó Cẩn Ngôn làm sao ngờ được lại có người rỗi hơi đi đến mức ngồi chế tạo nhật ký giả, rồi vô tình để rơi ra cho anh thấy? Càng chẳng thể ngờ lời viết ấy lại khéo khéo giống với tính cách Tô Mê đến thế, khiến lòng tin của anh không một chút nghi ngờ.

Từ giây phút đó, cô xem như đã hoàn toàn "tẩy trắng" bản thân.

Rốt cuộc, ai lại ngờ có người bịa đặt nhật ký để đánh lừa người khác cơ chứ?

Một hồ ly tinh giảo hoạt, chơi trò tâm cơ đến mức độ này, quả thật chẳng tính là người nữa rồi.

“Nam chính đâu rồi? Giờ đang làm gì?” – Tô Đát Kỷ nhàn nhã xoắn ngón tay vào sợi tóc đen tuyền, giọng nói nhẹ tênh mà mang theo hương vị vui sướng sau cơn đắc thắng.

Hệ thống cực kỳ không muốn trả lời, nhưng lại lo lắng bỏ lỡ nhiệm vụ nên đành tra nhanh thông tin, giọng uể oải: “Đang ở phòng bếp nấu bữa sáng.”

Tô Đát Kỷ cong môi cười: “Thế còn nữ chính? Cô ấy bây giờ ở đâu?”

Nghe vậy, hệ thống nghi hoặc nhíu mày. Sao tự dưng lại hỏi đến nữ chính? Giọng điệu nghe cứ như sắp có màn hội ngộ vậy.

Tuy lòng đầy tò mò, nhưng lần này hệ thống đã có kinh nghiệm, không dại gì bật thốt hỏi ngược lại. Chỉ liếc một cái vào radar vị trí, trong chớp mắt thất sắc: “Nữ chính đang ở dưới lầu, ngay lập tức sẽ đi lên!”

“Ồ, vậy thì tôi cũng nên rời giường thôi.” – Tô Đát Kỷ vươn vai một cái, gương mặt lười biếng nhưng ánh mắt lại sáng như sao rực rỡ trong đêm.

Hệ thống cố nén lòng hiếu kỳ, không hỏi gì thêm. Nhưng đến khi thấy cô đi tới trước gương, cúi đầu nhìn mấy dấu đỏ còn lưu lại nơi cổ, rồi cố tình bấm mạnh làm nổi rõ thêm vài vết, nó không nhịn được mà cất giọng run run:

【…Cô đang làm gì vậy? Còn nữa, sao cô biết nữ chính sẽ tới? 】

Tô Đát Kỷ hơi nhăn mặt, khẽ rít lên một tiếng đau rát, rồi nhỏ giọng trả lời: “Hôm nay là ngày làm việc. Phó Cẩn Ngôn làm sao có thể yên tâm bỏ lại một 'bé thỏ đáng thương' như tôi ở nhà một mình mà đi làm? Nhất định sẽ xin nghỉ phép.”

“Nghỉ phép đấy, một người nổi tiếng đúng giờ như anh ta mà hôm nay lại đột nhiên vắng mặt, thử hỏi đồng nghiệp sẽ nghĩ thế nào? Thêm nữa, đêm qua Trần Hiểu Ý có gọi cho anh ấy, chắc chắn nghe được giọng nữ trong điện thoại, ngủ không yên cả đêm là điều hiển nhiên.”

“Sáng nay vừa nghe tin anh ấy xin nghỉ, với tính cách nóng lòng hoài nghi như cô ta, không lao ngay đến tận cửa bắt gian mới là lạ.”

Nói đoạn, cô liếc nhìn vết đỏ in hằn trên da thịt, khẽ nghiêng đầu, nụ cười phảng phất nét phong trần, yêu mị: “Người ta cất công đến tận đây, chẳng lẽ tôi lại không để lại cho cô ấy chút dấu vết gì để tưởng tượng sao?”

Rõ ràng, cô cố ý muốn để Trần Hiểu Ý hiểu lầm rằng tối qua giữa cô và Phó Cẩn Ngôn đã xảy ra chuyện gì đó.

Hệ thống lập tức ngộ ra. Ngoài cửa, quả nhiên vang lên tiếng gõ – "cốc, cốc, cốc" – đúng lúc như đã định sẵn.

Phó Cẩn Ngôn cau mày, bước đến nhìn qua mắt mèo. Là Trần Hiểu Ý.

Anh có hơi bất ngờ, quay đầu nhìn thoáng qua phòng khách – nơi hoàn toàn yên ắng không một tiếng động – rồi mới mở cửa.

“Sao em lại đến đây? Có chuyện gì sao?”

Trần Hiểu Ý mỉm cười dịu dàng, đưa rổ hoa quả trong tay ra phía trước, giọng nói mang theo sự quan tâm xen lẫn dò xét:
“Em nghe người trong đội nói anh bị bệnh xin nghỉ, nên ghé qua xem thử. Đều tại em đêm qua không có mặt, khiến anh mệt nhọc như vậy.”

Một nửa là quan tâm, nửa kia là dò la. Nhưng rơi vào tai Tô Đát Kỷ đang lặng lẽ dỏng tai nghe, câu nói ấy lại khiến cô nở nụ cười đầy ẩn ý: “Ồ, xem ra nữ chính này cũng không phải kiểu ngây thơ trong sáng đơn thuần, vẫn có chút mưu tính đó chứ.”

Ánh mắt cô chuyển động như chớp, một tia giảo hoạt len lỏi trong đôi đồng tử như sương khói, rõ ràng là đang toan tính một màn kịch tiếp theo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play