Tô Đát Kỷ chẳng mấy chốc đã xác nhận suy đoán của Phó Cẩn Ngôn. Cô òa khóc, giọng run rẩy, nức nở từng hồi: “Hu hu... Chu tổng, tôi xin anh, xin công ty tha cho tôi đi… Tiền bạc, hợp đồng gì cũng không cần nữa, tôi chỉ muốn làm người bình thường thôi, có phải về núi ở cũng không sao…”

“Không phải nói chỉ cần chuốc thuốc, quyến rũ đàn ông là xong chuyện sao? Sao các người ép tôi như thế? Hức hức, các người lừa tôi! Tôi đến đây để làm minh tinh, không phải để làm kỹ nữ, hu hu hu…”

Vẻ xinh đẹp kiêu kỳ thường ngày giờ đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại một cô gái nhỏ yếu đuối, bất lực, khóc đến sưng đỏ cả mắt, nước mũi nước mắt lèm nhem, thảm đến mức khiến người nhìn cũng nhói lòng.

Phó Cẩn Ngôn đứng đó, lặng lẽ ghép nối từng mảnh từ những lời kể đứt quãng của cô, dần xâu chuỗi lại được một phần chân tướng.

【 Đinh! Độ thiện cảm +50, hiện tại đạt 60/100 】

Hệ thống suýt nữa thì nghẹn họng bởi tiếng thông báo nhắc nhở.
【 Hả? Chỉ nhỏ vài giọt nước mắt như mèo con thôi mà cũng tăng được 50 điểm? Cái quỷ gì vậy! 】

Tô Đát Kỷ cong cong đuôi mắt, nhếch miệng cười đắc ý: “Chớ xem thường nhé, khóc cũng cần kỹ thuật đấy. Hồi nãy chẳng phải anh hỏi tôi tại sao lại uống thuốc kia sao? Chính là để diễn trọn trận khóc này đó~”

— Khoan đã… Không phải uống thuốc để quyến rũ nam chính, hoàn thành ‘sứ mệnh hài hòa sinh mệnh’ sao? Sao giờ mục tiêu lại biến thành khóc rồi? —

Hệ thống mờ mịt như lạc vào mê cung.
【 Ý cô là sao? 】

Cô gái hồ ly nhướng mày kiêu ngạo, ngón tay ngọc trắng thon dài xoắn lấy một lọn tóc xanh mềm mượt, môi đỏ khẽ nhếch, lười biếng giảng giải: “Muốn thu phục một người đàn ông, tôi có cả trăm cách. Nhưng với kiểu người như Phó Cẩn Ngôn – cứng nhắc, nguyên tắc, bảo thủ – nếu trực diện ra tay chỉ khiến phản tác dụng. Muốn hoàn thành tâm nguyện của nguyên chủ, thì bắt buộc phải đi từ trái tim anh ta.”

“Ngoại hình thân xác này quá kém, danh tiếng còn tệ hại, đừng nói yêu đương, chỉ vừa gặp mặt là điểm hảo cảm đã âm thẳng xuống đáy rồi, còn mong gì lên được giường?”

Cô cười nhẹ, ánh mắt đầy ranh mãnh và tính toán, “Nên việc đầu tiên tôi cần làm, chính là tẩy trắng.”

Tô Mê – chủ cũ của thân xác này – vốn đã mang tiếng xấu đầy mình. Nếu dùng cách bình thường để biện hộ thì e rằng cũng chỉ tàm tạm. Mà Tô Đát Kỷ từ trước đến nay vốn chẳng thích đi đường chính đạo. Cô thích bất ngờ, thích quăng bom. Thế nên, cô cố tình làm ra vẻ lẳng lơ, trơ trẽn trước mặt Phó Cẩn Ngôn, để anh ta hạ thấp hết kỳ vọng, thậm chí là khinh thường cô.

Rồi sau đó – một cú đảo chiều ngoạn mục. Cô đem tất cả đổ lên đầu “bị ép buộc”, biến mọi thứ thành một câu chuyện đáng thương, khiến người ta không thương không được.

“Người ta vẫn bảo, say rượu nói thật. Khi một người yếu ớt nhất, mất hết phòng bị nhất, lời nói sẽ chân thành nhất.”

“Mà Phó Cẩn Ngôn lại là kiểu người vì dân trừ bạo, chính khí lẫm liệt, càng là dạng đàn ông trọng nghĩa khí, thì lại càng dễ mềm lòng trước mấy cô gái yếu đuối. Lần này, anh ta lại vì định kiến cá nhân mà hiểu lầm một kẻ đáng thương như tôi…”

Trong đôi mắt hồ ly của cô gái ấy, lóe lên ánh sáng ranh ma như sao vụt, gợn sóng long lanh như thể mỗi cái chớp mi đều là mưu kế.

“Nói xem, anh ta có phải sẽ áy náy không? Sẽ cảm thấy có lỗi vì mình đã hiểu lầm tôi? Sẽ muốn bù đắp chứ?”

Tẩy trắng xong thân phận nguyên chủ, lại thuận thế biến mình thành một kẻ yếu đuối cần được bảo vệ trước mặt nam chính – một mũi tên bắn trúng ba con chim!

Hệ thống nhìn cô bằng ánh mắt vừa bối rối vừa khiếp sợ.
【 Người con gái này thật sự quá đáng sợ... Không hổ danh là mỹ nhân yêu nghiệt đệ nhất trong lịch sử, tâm cơ như biển, thủ đoạn như quỷ. Cái tên Phó Cẩn Ngôn kia, liệu có trốn nổi lòng bàn tay cô ấy không? 】

Tô Đát Kỷ thấy hệ thống bị mình chơi đến đơ ra, liền bật cười khúc khích: “Mới thế này mà đã thấy ghê gớm rồi? Trò hay còn ở phía sau kia kìa~”

Hệ thống cứng miệng, bĩu môi phản kháng:
【 Ai nói cô lợi hại? Tự mình đa tình thôi! 】

Có điều... những lời phản bác ấy, được phát ra bằng giọng trẻ con nũng nịu đáng yêu, lại càng chẳng có tí khí thế nào.

Dù sao thì Tô Đát Kỷ cũng không thèm tranh luận thêm với nó, bởi vì cô đang phát hiện một điều khác – chân Phó Cẩn Ngôn, hình như hơi run rồi.

[Tiểu kịch trường]

Hệ thống: Cá mập hồ ly kia, cô đang sốt đấy à!?

Tô Đát Kỷ: liếc mắt đưa tình, mắt mơ màng lấp lánh
“Xin lỗi nha~ Tôi là hồ ly mà, nóng bỏng cũng là chuyện bình thường~”

Hệ thống: …!!! ∑(゚Д゚) Không được! Bản điện hạ còn nhỏ, cấm quyến rũ vị thành niên nha!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play