Tô Đát Kỷ đứng đó, chẳng chút e dè, hai tay khoanh trước ngực, thần sắc lại có phần hào hứng, ánh mắt nóng bỏng chẳng chút che giấu mà dõi nhìn tới.
Lạc Lâm cảm giác được ánh mắt kia như có lửa, hơi nghiêng đầu nhìn sang, trầm giọng nói: “Không cần canh chừng, ra ngoài đi.”
A, khẩu khí vẫn còn mạnh thật đấy.
Có điều, trên đời này lại có loại người chuyên thích xem trò vui, chẳng sợ thiên hạ đại loạn, mà Tô Đát Kỷ chính là một trong số đó. Nàng nghe hắn nói vậy, chẳng những không chịu đi, ngược lại còn chép miệng trêu chọc: “Thân thể của chàng, nơi nào thiếp chưa từng thấy qua? Đã là phu thê, thì ngại chi chuyện xấu hổ?”
“Ra ngoài!” — Lạc Lâm gắt lên, sắc mặt hơi tái, rõ ràng là thẹn quá hoá giận.
Tô Đát Kỷ trong lòng cười thầm, làm bộ “cộp cộp cộp” bước ra tới cửa, hé cửa, giả vờ đi ra ngoài vài bước, rồi thừa dịp quay lưng, nhẹ chân lui lại một bước dài, len lén trở vào trong phòng, “cạch” một tiếng đóng cửa lại, đứng bất động không tiếng động ở phía sau bình phong.
Chỉ là một màn che mắt qua loa, lừa được người mù thì thôi, lại muốn gạt cả Tiên tôn?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play