Trên mạng thì không đáng tin, bạn thân thì càng không thể trông cậy, mà trong sách lại chẳng có dòng nào dạy dỗ chuyện thế này để tham khảo, Phó Cẩn Ngôn chỉ cảm thấy lòng mình như bị ép khô từng chút một, tâm cũng theo đó mỏi mệt rã rời.

Nghĩ tới nghĩ lui, anh hâm nóng một ly sữa bò, lại cắt nửa trái lê ướp lạnh, bày biện vào đĩa rồi lần nữa bưng vào phòng tắm.

Tô Đát Kỷ vẫn nằm yên bất động trong bồn nước, mái tóc dài trôi theo làn nước mát như dòng suối mơ hồ, sắc mặt nàng trắng đến dọa người, nhưng ánh mắt lại khẽ hé mở khi nghe tiếng anh bước tới. Giọng nàng mềm mỏng, có phần yếu ớt:
"Cho tôi ăn chút gì à?"

"Uống chút sữa bò đi, trong người sẽ khá hơn một chút." Anh nói, giọng nhẹ tựa gió sớm.

Nàng khe khẽ gật đầu, nhận lấy ly sữa bằng hai tay run rẩy như cánh bướm, yếu đến mức không đủ lực giữ nổi, liền để anh tự nhiên thay tay mình, đút nàng từng thìa lê nhỏ, dịu dàng như dỗ dành trẻ con.

"Tôi cảm ơn anh." Nàng cười, tiếng cười rất khẽ, như vỡ ra giữa làn hơi nước mơ hồ, rồi lại nhỏ giọng bổ sung thêm một câu, “Cảm ơn anh đã chịu cứu tôi.”

Một câu ngắn ngủi, khiến Phó Cẩn Ngôn lặng người.

Hô hấp anh như nghẹn lại nơi cuống họng. Không phải kiểu giọng ngọt như đường mật ngày thường, không câu dẫn, không tán tỉnh, cũng chẳng có lấy nửa phần ngụy trang. Chỉ là một cô gái không son phấn, không phòng bị, trong làn nước lạnh run rẩy, chân thật, mỏi mệt, lại khiến anh bỗng dưng có cảm giác… đây mới là Tô Mê thực sự.

Tô Đát Kỷ yếu quá, đến mức cầm muỗng cũng không nổi, Phó Cẩn Ngôn dứt khoát ngồi xuống đút cho nàng, tiếng nước róc rách như khúc nhạc nền ấm áp giữa đêm dài giá lạnh. Một khung cảnh yên bình, lặng lẽ mà lay động lòng người.

Nàng ăn được vài miếng đã lắc đầu, “Tôi không nuốt nổi nữa rồi.”
Anh nhìn gương mặt nàng tái nhợt, gật đầu, không ép.

"Anh về nghỉ ngơi trước đi," nàng nói, khẽ gượng cười, "Tôi ở một mình cũng không sao. Đã quấy rầy anh cả buổi, giờ còn khiến anh không được ngủ, sáng mai lại đi làm... tôi thấy áy náy lắm."

Hệ thống thì trợn tròn mắt, ngạc nhiên kêu lên:
【Ơ hay! Con hồ ly này không phải định ngủ người ta sao? Vậy giờ lại ngâm nước lạnh, chẳng lẽ có sở thích tự ngược đãi?】

Tô Đát Kỷ nhếch môi, ánh mắt khinh thường nhìn hệ thống: "Anh ta sẽ không đi đâu. Nếu anh ta thật sự quay lưng rời đi, cái đầu hồ ly này tôi cắt cho cậu luôn!"

Và quả nhiên, Phó Cẩn Ngôn lập tức từ chối: "Không được. Ngủ trong bồn tắm rất nguy hiểm. Lúc nãy em còn suýt chết chìm, tôi vẫn nên ở lại trông em thì hơn."

Hệ thống: 【... Tốt rồi, Phó cảnh sát à, hóa ra chính anh mới là người tự ngược thật sự.】

Thế nhưng, Tô Đát Kỷ làm sao có thể để vị ân nhân cứu mạng của mình vất vả như vậy? Nàng vội vàng vùng người dậy trong nước, “Tôi khỏe hơn nhiều rồi, ra ngoài nghỉ sẽ ổn thôi.”

Chỉ là, chân vừa nhấc lên đã mềm nhũn. Thân thể như mất khống chế ngã nhào, nước bắn tung tóe. Phó Cẩn Ngôn vội vàng đỡ lấy, tay vừa chạm vào nàng, đã nghe một tiếng ngâm khe khẽ như mèo bị dẫm phải đuôi, Tô Đát Kỷ giật nảy người như bị điện giật, lảo đảo té lại vào bồn.

Cảnh tượng thật sự quá mức... mất mặt.

Cô nàng nói dối cũng chẳng thuyết phục nổi ai. Phó Cẩn Ngôn chỉ nhẹ nhàng thở dài, trong lòng lại nảy sinh một tia dịu dàng khó tả.

"Người bệnh thì cứ lo nghỉ ngơi. Lúc trước tôi điều tra vụ án, mấy ngày mấy đêm không ngủ cũng là chuyện thường, thậm chí nhịn đói qua một buổi sáng là chuyện như cơm bữa.” Anh vung tay một cái, nói rất đỗi tự nhiên.

Hệ thống trợn tròn hai mắt:
【... Đúng là bịa chuyện! Cả cái ngành ai chẳng biết Phó Cẩn Ngôn là người nghiêm túc cỡ nào, giờ nào giấc nấy, sáng sáu giờ dậy, mười giờ tối ngủ, còn ai gương mẫu hơn? Có chuyện ngoài giờ mà không liên quan trực tiếp, đến cục trưởng ra mặt cũng không lay được anh ta, làm gì có kiểu không ngủ mấy ngày?】

Hệ thống thở dài:
【Loài người thật phức tạp. Đối phương tốt với mình cũng không dám nói thẳng, lại phải quanh co, còn bịa chuyện trắng trợn?】

Tô Đát Kỷ lơ đãng vuốt đầu hệ thống một cái, nói như người từng trải: "Không hiểu rồi. Cái này gọi là hàm súc, là tinh tế!"

Ánh mắt hồ ly của nàng lại khẽ nheo lại, lóe lên một tia tính toán: "Một khi anh ta phát hiện tôi nói dối chỉ để khiến anh ấy không phải áy náy... thì điểm cảm động chắc chắn sẽ tăng vèo vèo!"

Hệ thống lập tức mở bảng độ thiện cảm, giật nảy mình.

Số điểm vốn còn đỏ lòm, đã nhảy vọt thành +10.

【Cmn! Chỉ trong chốc lát mà tăng gần 50 điểm!? Làm kiểu gì vậy trời!】

Hắn run run cả người, lòng dậy sóng.

Tô Đát Kỷ lại chẳng thấy gì ngạc nhiên, thậm chí còn hơi bất mãn: "Chỉ tăng được nhiêu đó, xem ra tên này cũng không dễ dụ, được rồi, để tôi bồi thêm chút lực nữa."

Hệ thống nghẹn họng, chưa kịp lên tiếng đã thấy nàng xoay người lại tiếp tục nhập vai.

Tô Đát Kỷ nghe Phó Cẩn Ngôn nói vậy, lập tức làm ra vẻ cảm động, gương mặt căng thẳng thả lỏng đôi chút, cúi đầu nhẹ giọng cảm ơn: "Vậy thì... làm phiền anh vậy."

Hai người, một người ngồi, một người nằm, giữa âm vang tí tách của nước, lặng lẽ mỗi người một tâm sự.

Ngay lúc Phó Cẩn Ngôn còn đang âm thầm ngẫm nghĩ xem Tô Đát Kỷ là người thế nào, rốt cuộc có bí mật gì, thì giọng nàng đột ngột vang lên trong gian phòng yên ắng: "Phó cảnh sát... tại sao anh không ngủ tôi?"

Hệ thống: 【??? Ủa??? Vừa mới nói gì cơ? Hàm súc? Nội liễm? Gì mà tinh tế? Mới hai phút trôi qua mà xé hết kịch bản là sao?!】

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play