Mắt thấy Tô Đát Kỷ bừng bừng hứng khởi, mang theo nụ cười giảo hoạt mà nhào về phía thân Lạc lâm.
Vân Hạo đứng bên cạnh, mặt mày run rẩy: …
Trong lòng hắn ngập tràn tâm tình phức tạp, không rõ là do yêu nữ kia gan to bằng trời, hay do đầu óc của nàng thật sự có điểm… lỏng lẻo. Hai người kia, một thì như gỗ đá không lo sự đời, một thì không biết lớn nhỏ, cứ như thể chuyện này chẳng đáng nhắc đến.
Thật sự là... hoàng đế chưa vội mà thái giám đã cuống cả lên. Vân Hạo cắn răng, âm thầm thấy bản thân vì bọn họ mà hao tâm tổn trí đến rối bời.
“Các ngươi thực sự không hiểu mức độ nghiêm trọng của việc này!” Hắn rốt cuộc nhịn không được mà lên tiếng, giọng trầm xuống, “Ước chừng từ bảy tám ngày trước, trong tông bắt đầu liên tục có đệ tử mất tích. Ban đầu chỉ là vài người không về, sau đó có tìm được, nhưng... chỉ còn thi thể.”
Chuyện này vốn chẳng can hệ gì đến Lạc lâm hay Tô Đát Kỷ. Nhưng vấn đề lại nằm ở chỗ...
Vân Hạo ngẩng đầu, trong đáy mắt hiện lên một tia ngưng trọng: “Thi thể bọn họ... đều là bị hút sạch tinh huyết, hồn phách tan biến.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT