Cũng nhờ Tô Quý tần đem sinh mệnh ra đánh cược, một thân chịu lấy trăm thứ thuốc dữ, Lư Thái y cuối cùng cũng tra ra đơn phương thích hợp trị liệu chứng đậu mùa cho Hoàng thượng.
Tiêu Ngự bệnh nặng, sau nửa tháng nằm liệt, bỗng như kỳ tích tỉnh dậy. Thể trạng dần khang phục, chẳng những không lưu lại di chứng, đến ngay cả dung nhan cũng không để sẹo nào.
Toàn cung từ trên xuống dưới đều thở phào, tựa người từ cõi chết quay về. Lại qua thêm mười ngày, long thể hoàn toàn hồi phục, triều chính thuận hòa, hoàng cung ngập sắc hỉ khí, khắp nơi giăng đèn kết hoa, chuẩn bị mở yến hội lớn.
Tiêu Ngự nhất thời hứng khởi, phong thưởng vô cùng hậu hĩnh: ban cho Lư Thái y một phủ đệ lớn cùng hoàng kim vạn lượng, còn ban cả ngự bút đề biển "Diệu thủ Thần y", lại lấy Tần Quý tần là người đầu tiên dâng tấu nghị dùng thuốc trị đậu mùa, ban thưởng phong hậu, ngợi ca không ngớt.
Duy chỉ có một người bị bỏ sót – chính là Tô Quý tần.
Hoàng thượng khỏi, nhưng nàng thì chưa. Tô Quý tần vẫn phải trở về Thiên điện một mình tiếp tục uống thuốc. Người xưa có câu "phúc đến thì họa gần", Tiêu Ngự sợ tổn phúc, tạm thời không dám ban thưởng, chỉ thầm nghĩ đợi nàng bình an vô sự rồi sẽ bù đắp xứng đáng. Trong lòng hắn hiểu rõ, phần phong thưởng dành cho Tô Quý tần, phải vượt xa Tần thị gấp mười lần mới mong yên lòng.
Bởi lẽ, hắn thậm chí cảm thấy thiên hạ này, chẳng có một danh hiệu nào đủ xứng để phong cho nàng!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT