Phó Cẩn Ngôn giật nảy người, vội vàng đưa tay kéo lại chiếc quần đang trễ xuống. Nhưng hành động ấy vừa buông tay ra, đôi môi đỏ mọng của Tô Đát Kỷ liền được “giải thoát”, cô lại bắt đầu lẩm bẩm.

Ngoài cánh cửa mỏng manh chỉ cách một lớp gỗ, bên ngoài là cả một đám người đứng đó, chỉ cần giọng nói lớn thêm một chút là tuyệt đối sẽ bị phát hiện!

Thế nhưng người con gái trước mặt đã hoàn toàn mất đi lý trí, chẳng nghe được lời khuyên can nào. Phó Cẩn Ngôn trong phút chốc luống cuống, bất đắc dĩ cúi đầu, dùng môi mình chặn lấy đôi môi mềm đỏ rực kia, thành công khiến tất cả những tiếng rên khe khẽ và tiếng thở gấp vụn vặt đều bị phong kín trong một cái hôn.

“Cái này là chính anh tự đưa tới cửa đấy nhé!” Trong mắt Tô Đát Kỷ lóe lên một tia giảo hoạt, không chút khách khí hôn trả, từ va chạm đơn thuần biến thành một nụ hôn sâu đầy triền miên.

Thiên lôi dẫn hỏa, lửa tình một khi đã châm thì chẳng ai ngăn nổi.

Phó Cẩn Ngôn vòng tay ra sau đầu cô, siết chặt, đem toàn thân mềm mại kia kéo sát vào mình, tham lam chiếm lấy ngọt ngào nóng ấm từ đôi môi ấy. Hơi thở của hai người giao nhau, ấm nóng mập mờ, dần dần trở nên nặng nề, dồn dập.

Họ dây dưa chẳng biết bao lâu, mãi đến khi tay còn lại của anh bắt đầu lướt qua những đường cong yêu kiều, men theo vòng eo nhỏ nhắn tiến về phía cấm địa, thì một hồi chuông điện thoại đơn điệu vang lên “đinh linh linh...”, cắt ngang toàn bộ mê loạn.

Anh giật mình tỉnh lại, móc điện thoại ra nhìn – là Trần Hiểu Ý gọi đến.

“Cái nữ chính chuyên phá đám này! Nhìn chị đây sau này xử sao với cô!” Tô Đát Kỷ nghiến răng, liếc về phía hệ thống, giọng ngọt lịm mà sát khí lộ rõ.

Hệ thống yên lặng trong lòng thắp cho Trần Hiểu Ý một cây nến: Chọc ai không chọc, lại chọc ngay cái hồ ly biết ghi thù này, xem ra tương lai lành ít dữ nhiều rồi...

Phó Cẩn Ngôn vẫn chưa bình ổn được hơi thở, ánh mắt sâu thẳm cuộn trào sóng ngầm. Anh không bắt máy, chỉ đơn giản điều điện thoại về chế độ im lặng.

Anh biết Trần Hiểu Ý chắc là quay lại phòng tìm không thấy anh nên mới gọi, nhưng hiện giờ tình cảnh như vậy, quả thực không biết mở miệng thế nào, dứt khoát không nghe.

Người ngoài cũng đã đi sạch, đúng lý thì họ có thể an toàn rời khỏi nơi này, nhưng khi nhìn người con gái trong lòng, ánh mắt anh lại tối đi.

Tô Đát Kỷ lúc này đang trong trạng thái bị thuốc hành, cả người đầy vẻ mị hoặc khiến người khác không cầm lòng được. Ngay cả chính anh cũng suýt không giữ nổi lý trí, huống gì là những kẻ ngoài kia, ai cũng mắt sói tim lang rình rập thân thể này?

Huống hồ, tên Hoàng Đổng đã ra tay hạ độc cô thì chắc chắn sẽ không chịu bỏ cuộc dễ dàng. Nếu để cô lại một mình, hậu quả thế nào, anh chỉ cần nghĩ cũng thấy rợn người.

Đôi môi đỏ mọng của Tô Đát Kỷ giờ sưng đỏ đến dọa người, quần áo xộc xệch không thể nhìn thẳng, rõ ràng tố cáo hết thảy những chuyện vừa xảy ra. Phó Cẩn Ngôn khó xử quay mặt đi, khẽ thở dài, lấy áo vest của mình khoác lên người cô, rồi ôm cả thân thể mềm mại kia lên, đi về phía bồn rửa tay.

Làm chuyện sai trái, thì phải có trách nhiệm.

Anh tự nói với lòng như vậy.

“Xoạt!”

Dòng nước lạnh băng bất ngờ tạt thẳng lên mặt Tô Đát Kỷ, khiến cơn nóng trong người cô dịu đi đôi chút.

“Tô Mê, tỉnh lại đi, mau tỉnh lại.” Phó Cẩn Ngôn nhẹ vỗ lên má cô, cố gắng giúp cô khôi phục thần trí.

“A…” Đôi mắt mờ mịt mất tiêu cự khẽ động, thoáng hiện một tia tỉnh táo. Cô nhíu mày, vẻ mặt hoảng hốt ngơ ngác nhìn anh: “Phó… Phó cảnh sát? Sao anh lại ở đây?”

Đôi mắt hồ ly to tròn mở lớn, trong ánh nhìn ngập tràn kinh ngạc và nghi hoặc.

Phó Cẩn Ngôn thở dài, xem ra cô chẳng nhớ chút gì về những hành vi “thú tính” vừa rồi của mình.

Mà trong lòng anh, lại dâng lên một cảm giác nặng nề khó tả. Giống như trong vở kịch, mình là kẻ duy nhất nhập vai, còn cô... hoàn toàn không hay biết gì.

“Em bị hạ thuốc. Tôi đưa em đi bệnh viện.” Anh lạnh giọng, nhưng ngắn gọn nói rõ tình hình.

Tô Đát Kỷ ngơ ngác một chút, rồi đột ngột siết chặt lấy vạt áo anh, lắc đầu quầy quậy như muốn tỉnh lại hoàn toàn, “Không được! Không thể đi! Nếu đi thì sáng mai tin tức đầy rẫy, nói tôi… mang thai rồi sảy.”

Phó Cẩn Ngôn nhíu mày: “Vậy về nhà tôi. Tôi sẽ gọi bác sĩ tư đến xem cho em…”

“Không! Không được!” Giọng cô càng lúc càng mơ hồ, nhưng vẫn cố bấu lấy tay anh, gắng giữ lấy chút tỉnh táo cuối cùng, thều thào nói: “Nếu quản lý tìm được tôi, chắc chắn sẽ đem tôi đưa lên giường gã khác... Anh không được để hắn tìm ra tôi… A… nóng quá, khó chịu…”

Chưa kịp dứt lời, cô đã chìm vào mê man lần nữa.

Đùa gì chứ! Vì để có được ngày hôm nay, cô đã chuẩn bị bao công sức, tự mình liều lĩnh uống thuốc, sao có thể dễ dàng bỏ cuộc trở về?

Tô Đát Kỷ khẽ liếm môi, nụ cười tà mị thấp thoáng hiện lên.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play