“Nương nương!”
Một tiếng hô hoảng hốt vang lên, nhưng người gọi chẳng phải là gọi Tô Đát Kỷ.
“Nương nương, người sao vậy? Có bị thương không?”
Một đoàn cung nhân rối rít kéo tới, thì ra là Lan phi nương nương vừa trông thấy thảm trạng ấy, nhất thời thân thể lảo đảo, suýt chút nữa thì ngất xỉu ngay tại chỗ.
Ánh mắt nàng nhìn chằm chằm vào nhành Lan hoa sắc tím còn nằm trong tay Tô Đát Kỷ, giọng nói run rẩy như gió mùa đông lướt qua khe cửa: “Ngươi thật to gan! Ai cho phép ngươi dám động tới vật của bổn cung?!”
Lan phi vốn xem hoa Ailann như mệnh, cả vườn hoa trong cung này đều do một tay nàng chăm bón, yêu thương chẳng khác nào con ruột. Nay trông thấy đóa hoa cùng hoàng thượng từng nâng niu lại rơi vào tay người khác, lại còn bị kẻ ấy đối xử chẳng khác gì cỏ dại ven đường, tim nàng như bị dao cắt.
“Ai hái được thì của người đó thôi, chẳng lẽ trên cánh hoa có đề tên ngươi rồi?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play