Tô Đát Kỷ đối với tiếng nhắc nhở thanh thoát ấy, chẳng lấy làm kinh ngạc. Nàng đã sớm tính toán kỹ lưỡng — kiểu náo loạn này mới dễ khiến quân vương chú ý, bằng không, nàng việc gì phải buông mình làm càn, tự chuốc vạ vào thân?
Dẫu sao, đã có thể tăng độ thiện cảm, tất nhiên phải lợi dụng triệt để!
Nàng bĩu môi, bàn tay mềm mại như ngó sen kéo lấy tay áo thêu Kim Long của Tiêu Ngự, giọng nói nũng nịu mà oán ức, “Hoàng thượng~ Người nhìn xem, chẳng phải chỉ có Trịnh quý phi và Lệ tần thôi đâu, đến cả hai tên nô tài thái giám cũng dám trèo lên đầu nô tì khi dễ!”
Nói rồi nàng giận dỗi giậm chân một cái, giật cây trâm cài trên tóc ném xuống nền đá cẩm thạch. “Làm cái gì mà quý nhân với chẳng quý nhân, chi bằng trở về làm vũ cơ còn khoái hoạt hơn! Hoàng thượng nếu không muốn thu hồi thánh chỉ, vậy thì để nô tì quay về làm vũ cơ cũng được! Ai thèm làm cái chức danh rác rưởi này chứ!”
Rõ ràng vừa rồi nàng bắt nạt hai tên thái giám đến mức không nói nổi một lời, còn chọc cho Trịnh quý phi phát bệnh, Lệ tần bị thương, vậy mà giờ lại làm ra vẻ tủi thân yếu đuối đến đáng thương.
Kẻ này, đúng là giỏi giả vờ!
Tiêu Ngự trong lòng cười lạnh, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ nghiêm nghị không lộ sơ hở. Hắn cần nàng kiêu căng ngang ngược như thế, để cho đám phi tần trong cung rối loạn trận tuyến. Đương nhiên, cũng cần hắn âm thầm đẩy một tay.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT