Đúng vào lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng la thất thanh.

"Aaaa! Có biến thái!"

Thanh âm quen thuộc của Trần Hiểu Ý vọng sang từ buồng bên, kèm theo tiếng đồ vật rơi xuống lách cách, lốp bốp náo động cả một góc hành lang nhà vệ sinh.

Phó Cẩn Ngôn như bị nước lạnh tạt vào đầu, lập tức từ trong dòng cảm xúc hỗn loạn mê ly mà bừng tỉnh. Anh quay phắt người, chuẩn bị lao ra ngoài xem xét tình hình.

"A, lại là hào quang nữ chính?"

Trong đôi mắt Tô Đát Kỷ ánh lên một tia sắc lạnh. Khóe môi cong cong, bật ra một nụ cười kiêu ngạo và đầy thách thức. Cô nhẹ nhàng nâng chân, đôi đùi trắng muốt như ngọc quấn chặt lấy eo anh, vòng eo thon nhỏ liền đó đẩy sát tới trước, mạnh mẽ ép cả thân thể hai người dính chặt vào nhau không còn kẽ hở.

"A..."

Phó Cẩn Ngôn bật ra tiếng thở dốc thật thấp, cả người khựng lại, thần trí một lần nữa bị cướp đi bởi sự nhiệt tình bất ngờ của mỹ nhân trước mặt. Trong khoảnh khắc ấy, tiếng kêu cứu của Trần Hiểu Ý đã bị anh gạt hẳn ra khỏi đầu.

Hệ thống đứng bên ngó trân trối: ... Chuyện này mà cũng làm được thật sao?

Tô Đát Kỷ: Ngồi xuống đi, đây chỉ là thao tác cơ bản.

Tô Đát Kỷ không để cho Phó Cẩn Ngôn có lấy một giây suy nghĩ hay lùi bước. Cô nhanh tay tháo mở khuy áo trên người anh, rồi không chút chần chừ luồn tay vào bên trong.

Phải nói, cảm giác tiếp xúc kia thật sự quá tuyệt! Cơ bắp anh rắn chắc, từng thớ thịt căng tràn như sắt, còn có cả cơ bụng sáu múi rõ nét cùng đường nhân ngư gợi cảm như điêu khắc.

Cô mân mê rất thích tay, nhưng đối với Phó Cẩn Ngôn, lại là một màn tra tấn nhẫn tâm.

Đôi tay mềm mại như không xương của cô khẽ ve vuốt, mơn man qua từng vùng da thịt, chạm đâu đốt lửa tới đó. Từng đốm nhiệt châm lên thân thể anh, lan dần vào tận sâu nơi lồng ngực.

Phó Cẩn Ngôn siết chặt hàm, hơi thở trở nên dồn dập. Anh còn đang gắng gượng giữ lấy chút lý trí cuối cùng, thì Tô Đát Kỷ đã ngẩng đầu, dùng đôi mắt quyến rũ như được chạm khắc từ nước hồ thu liếc nhìn anh một cái đầy mị hoặc. Bờ môi mềm mại, đỏ mọng như trái anh đào băng lạnh trong tuyết, bất ngờ áp lên môi anh.

"Ầm!" — đôi con ngươi của Phó Cẩn Ngôn trợn lớn, ý chí trong một khắc bị thiêu rụi không còn mảnh vụn.

Giây phút ấy, đừng nói là Trần Hiểu Ý, e là ngay cả bản thân tên họ gì anh cũng đã quên sạch, chỉ còn biết đắm chìm trong nụ hôn ngọt ngào, si mê và lạc lối.

Anh điên cuồng đáp lại, lm, cắn nhẹ, từ dịu dàng đến mãnh liệt, gần như muốn nuốt trọn cả đôi môi thơm tho ấy — thậm chí là cả con người cô vào lòng.

Phó Cẩn Ngôn từng tấc, từng tấc sa vào bản năng nguyên thủy, trong căn phòng chứa đồ nhỏ hẹp, dục vọng dâng trào không ngừng, đến mức như sắp đốt cháy tất cả. Thế nhưng, đúng lúc này, có một kẻ không mời mà đến phá vỡ tất cả.

"Tiểu Mê đáng yêu của anh ơi~ Em còn định chơi trốn tìm với anh đến bao giờ? Mau ra đây để anh dỗ dành cho đỡ buốt buốt nào~"

Một giọng nói quen thuộc và nhầy nhụa vang lên, khiến người nghe muốn nổi da gà, đồng thời như một thùng nước đá lạnh buốt dội thẳng vào đầu Phó Cẩn Ngôn, kéo anh khỏi bờ vực sụp đổ.

Là Hoàng tổng — cái tên đã từng cụng ly với Tô Mê trong phòng riêng, mượn rượu làm cớ sàm sỡ, ăn không biết bao nhiêu đậu hũ của cô.

Nhưng hắn ta làm sao biết Tô Mê đang ở đây?

"Thật đúng là con hồ ly nhỏ nghịch ngợm, chạy thẳng vào nhà vệ sinh nam chờ anh luôn sao? Làm anh phải mò hết nhà vệ sinh nữ, còn bị một con điên cấu xé cho một trận! Tối nay, em phải bồi thường cho anh thật tốt đấy nhé~"

Dù vừa bị một trận đánh tơi bời bởi một cô nàng điên rồ nào đó, nhưng chỉ cần nghĩ đến Tô Đát Kỷ yêu kiều quyến rũ đang đợi mình trong một góc nào đó, Hoàng tổng liền quẳng hết đau đớn ra sau đầu, bắt đầu vừa xoa tay vừa đi tìm người.

Phó Cẩn Ngôn lập tức hiểu ra — tiếng hét ban nãy của Trần Hiểu Ý là vì lý do gì.

"Phải cái buồng này không ta?" Giọng của Hoàng tổng vang lên bên ngoài, có vẻ đang nghịch ngợm thử từng cánh cửa.

"Lão tử không chịu nổi nữa rồi! Tụi bây là lũ điên hết à?! Ngay cả lúc kéo quần cũng không để cho người ta yên, tụi bây có bệnh đúng không?!"

Một tiếng gào vang lên từ buồng bên cạnh, giọng điệu cực kỳ bạo liệt, giống như muốn rút súng bắn tan cả cái toilet này ra.

Hoàng tổng bị dọa sững, vội vàng lùi lại hai bước.

Chưa dứt, lại nghe thêm một giọng khác vang lên từ buồng kế bên: "Anh ơi có giấy không? Em ngồi đây hơn một tiếng rồi..."

Cái người số hai vẫn đang kiên trì... cầu viện.

Sắc mặt Hoàng tổng bắt đầu vặn vẹo, miễn cưỡng tiếp tục mò vào bên trong. Mắt đảo một vòng, cuối cùng cũng phát hiện ra một cánh cửa chỉ khép hờ.

Cả gương mặt hắn đột nhiên sáng bừng, nhanh chóng chụp lấy tay nắm, giọng nói dâm dê vang lên: "Tiểu hồ ly, anh tìm thấy em rồi đây~"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play