Tô Đát Kỷ thong thả dạo bước trong hậu hoa viên phủ mình, tay phải nhàn nhã vịn lấy Bán Hạ, tư thái thong dong, thần sắc bình thản, tựa hồ một đoá hoa đào thắm sắc đang từ từ nở rộ dưới nắng xuân dịu dàng.
Nàng vừa xuất hiện, đã khiến đám Tần phi đứng chờ phía trước phải nghẹn lời, ánh mắt mở lớn, từng người đều kinh hãi đến há hốc miệng, nhất thời quên cả việc cúi đầu thỉnh an. Bọn họ vốn tự phụ xuất thân tôn quý, dáng vẻ hơn người, hôm nay còn ăn vận cầu kỳ, trang sức lộng lẫy, vậy mà trước dung nhan của nàng, lại hóa ra ảm đạm như sao tàn khi trăng sáng lên đỉnh đầu.
Tô Đát Kỷ liếc mắt nhìn lướt qua, đôi mày cong khẽ nhướng, nơi cánh mũi hừ nhẹ một tiếng, tựa tiếu phi tiếu. Trong lòng nàng khẽ nhủ: “Luận đến sắc nước hương trời, các ngươi làm sao sánh nổi ta?”
Nàng đưa tay cầm khăn gấm, khẽ che nửa môi, miệng cười “phốc” một tiếng, giọng nói êm như tơ lụa: “Khó trách Hoàng thượng chẳng mấy khi bước chân đến cung các vị tỷ tỷ, thì ra đều là gỗ mục không sinh tình.”
Âm thanh ấy, trong trẻo thanh tao, tựa tiếng hoàng oanh trong cốc vắng, vang lên một khắc liền khiến lòng người tê dại. Thế nhưng, lời nói lại bén nhọn như kim châm vào lòng.
Một câu ấy, vừa vạch trần các nàng bị sắc đẹp nàng chấn động, lại vừa chọc thẳng vào chỗ đau — rằng bị thất sủng chẳng qua là bởi bản thân tẻ nhạt, không có lấy chút phong tình để giữ chân quân vương.
Trong giây lát, sắc mặt đám Tần phi đều khó coi. Bọn có vị phân thấp đành cắn răng chịu đựng, không dám cãi lời. Còn những vị phân cao quý kia thì sắc mặt càng thêm khó chịu, tựa như bị một cái bạt tai giữa mặt — rõ ràng là bị đánh thẳng vào thể diện.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT