Dưới ánh trăng nhạt nhòa vắt qua tầng mây mỏng, Tiêu Ngự dẫn theo một đoàn thái giám cùng cung nhân, mình mặc long bào, ngẩng đầu ưỡn ngực, khí thế hùng hổ thẳng tiến về Thiên Điện. Hắn vốn tưởng phen này sẽ được đón tiếp nồng hậu, ai ngờ, đập vào mắt lại là cảnh tượng quạnh quẽ lạnh tanh.
Chỉ có một tiểu thái giám gác đêm run rẩy quỳ trên mặt đất, vừa thấy bóng rồng giáng lâm, đã vội cúi đầu dập trán: “Hoàng, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế…”
Phùng công công bước lên, trầm giọng hỏi dồn: “Chuyện gì đây? Quý nhân nhà ngươi đâu?”
Tiểu thái giám giọng run như sắp khóc, nói năng lắp bắp: “Hồi, hồi bẩm Phùng công công… Chủ tử, người… người đã đi nghỉ rồi…”
Phùng công công thoáng chốc toàn thân như rơi vào hầm băng, lòng đánh lô tô, ánh mắt chần chừ liếc sang chủ tử nhà mình. Quả nhiên, trên mặt Tiêu Ngự đã sớm phủ một tầng băng giá.
Hắn vừa định đánh thức người, sau lưng liền truyền đến từng tiếng bước chân giận dữ nặng nề, áp sát từng hồi khiến ai nấy đều rét run. Tiêu Ngự hừ lạnh một tiếng, vung tay áo xoay người rời đi.
Phùng công công hoảng hốt, giậm chân một cái rồi vội vã đuổi theo, vừa đi vừa khóc không ra nước mắt trong lòng: Cái này gọi là chuyện quái gì vậy chứ?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play