Dưới lớp da căng chặt là tự ti khắc sâu vào tận xương tủy, lại xen lẫn với lòng tự trọng cao ngạo đến cực điểm, khiến Đào Vãn Tâm thà chết cũng không chịu thừa nhận sự thật ấy, chỉ có thể cứng cổ mà chống chọi, thở không ra hơi nhưng vẫn cố tỏ ra kiêu ngạo.
Tô Đát Kỷ ngay từ khi tiếp nhận kịch bản, đã nhìn thấu con người thật của cô ta – một kẻ sống trong ảo tưởng, che giấu nỗi sợ bằng ngụy trang và ánh nhìn căm ghét người khác mạnh hơn mình.
“Chậc... đúng là đáng thương.” Tô Đát Kỷ nhếch môi, tiếng cười lười biếng pha giọng mỉa mai, cằm kiêu ngạo hơi hất lên, như một nữ vương đứng trên cao nhìn xuống một con kiến đang ngoi ngóp giữa bùn lầy. “Rõ ràng đã biết sự thật, vậy mà vẫn cố chấp tự dối lòng. Đúng là đáng thương đến buồn cười.”
Chỉ một câu nhẹ như gió thoảng, lại thẳng tay xé toạc chiếc mặt nạ cuối cùng mà Đào Vãn Tâm cố giữ. Máu nóng nơi lồng ngực cô như đông lại, từng lời Tô Đát Kỷ nói giống như dao găm, cứa thẳng vào lớp áo ngoài đã cũ kỹ rách rưới, bóc trần bên trong là một tâm hồn nhuốm đầy thương tích, rướm máu.
Tất cả những gì cô từng tin tưởng, từng bấu víu để tồn tại, giờ phút này đều biến thành một trò hề không hơn không kém.
Đứng yên như tượng đá, đôi mắt vô thần, biểu cảm như bị hút sạch, ngay cả khóc cũng quên mất. Tô Đát Kỷ nhìn ra cơ hội, khẽ nhíu mắt, đôi đồng tử cong cong như mắt hồ ly, sáng rực trong ánh đèn nhà vệ sinh lạnh lẽo.
“Ồ... nhìn dáng vẻ đáng thương này của cô, thật khiến người ta không khỏi mềm lòng đấy.” Nàng cúi đầu, chậm rãi nói, giọng nói như đường mật rót vào tai, lại ngập tràn tính toán lạnh lẽo, “Nếu cô thực sự thành tâm cầu xin, tôi cũng có thể suy nghĩ lại chuyện giải trừ hôn ước với Thì Đình.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play