Người đàn ông ngoài năm mươi tuổi bên cạnh nhổ miếng xương gà trong miệng ra: “Đúng vậy. Nếu không có hai người, tôi nghĩ thanh danh của cô ta đã bị hủy hoại từ lâu rồi.”
Bà nội Phù nghe xong biến sắc, vụng trộm vụng trộm trừng mắt với hắn ta. Ông nội Phù cũng siết chặt bàn tay đang cầm hộp cơm: “An An của tôi là một đứa bé ngoan, đừng nói nhảm nữa.”
“Tôi nói cái này nha lão Phù, chúng ta cũng thấy ngươi đối với chúng ta hào phóng cho nên mới không đem chuyện này đi khắp nơi kể cho người ta nghe nhưng hai vợ chồng già các ngươi cũng không được tiện nghi còn khoe mẽ.” Người phụ nữ trung niên ở bên cạnh giơ lên những ngón tay mập mạp đầy dầu mỡ chỉ vào mặt ông nội, “Ông cũng không nghĩ một chút, cháu gái của ông không làm việc tập thể, bản lĩnh cũng không có bao nhiêu, tại sao có thể nhận được nhiều phúc lợi như vậy? Ăn uống, các vật dụng sinh hoạt của nhà các người đều không phải dựa vào đại gia cúng bái cô ta sao? Nếu không phải chúng ta kín miệng, cháu gái của ngươi đã bị nước bọt của mọi người dìm chết rồi.”
Bà nội Phù vừa muốn phản bác, nhưng đã bị bà ta cắt ngang trước, “Bà muốn nói cháu gái của bà là bạn gái của Phó Thống lĩnh phải không? Ai mà không biết, nếu không bà cho rằng cô ta có thể sống ở tầng năm, còn ông bà cũng có thể sống phòng tốt như lầu bốn sao? Nhưng những nguồn vật tư này cũng không phải chỉ do Phó thống lĩnh cho mà còn do cháu gái của các người “kiếm lời” được đó!”
Bà ta nhấn mạnh cách phát âm của từ “kiếm được”, rồi lấy con trai mình làm ví dụ, “Con trai tôi là tiểu Huy, đã tham gia Mang từ giai đoạn đầu tiên của trò chơi. Nó đường đường chính chính là một người chia bài chính thức. Nó cũng chỉ kiếm được 20 điểm trong mỗi vòng của trò chơi. Khi nó không tham gia trò chơi thì mỗi ngày đều đi đến mỏ khai khoáng để làm việc suốt cả ngày để tích lũy từng điểm một. Nhà ai có thể giống như các người, ăn ngon mặc đẹp, ngủ trên niệm cao su, trong phòng còn có sofa, tủ lạnh, đầu đĩa, không cần tích điểm gì cả cũng có thể tiêu dao khoái hoạt mỗi ngày.”
Bà nội Phù bị bọn họ nói đến sắc mặt tái mét.
Nghe vậy, Phù An An đột nhiên nhớ tới mấy ngày trước bọn họ đã từng nói với cô về việc lấy hết tất cả những thứ trong phòng quyên tằng rồi chỉ đổi lấy một ít đồ đạc đơn giản thôi. Chẳng lẻ những người này đã bắt đầu bắt nạt ông bà của cô từ lúc đó sao? Trên mu bàn tay của cô nổi lên những đường gân xanh.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play