Tất Kính Nghiệp liếc nhìn người thanh niên trước mặt còn trẻ hơn mình rất nhiều, sao có thể mở miệng gọi đây là “gia gia”, may mà anh ta cũng là người từng trải trên gian hồ nên phản ứng rất nhanh đã đổi giọng gọi là “Phó gia.”
Gọi xong, anh ta sững người một lúc. Phó gia hả? Theo truyền thuyết của trò chơi, có hai người đặc biệt mạnh mẽ trong, hình như một người trong đó cũng họ Phó. nghĩ đó thoáng qua, anh ta đã bị thúc giục lên xe rời đi.
Chiếc xe xuyên thẳng qua thành phố.
Thành phố Thịnh Xuân ban đầu có 500.000 dân, giờ đây giống như một ốc đảo cô đơn bị bỏ hoang. Cửa của tất cả các cửa hàng đã bị cạy mở, đặc biệt là những nơi như hiệu thuốc, những người còn lại dường như đang tập trung tại đây. Những viên thuốc và viên nang đủ màu sắc, đủ kích cỡ vương vãi khắp sàn, các giá đựng thuốc cũng bị kéo lê ra ngoài.
Họ chạy xe ngang qua, có người thấy vậy đuổi theo, những người này đều nổi đầy ban đỏ ở các mức độ khác nhau trên mặt và trên người.
Tất Kình Nghiệp đạp ga xuống mức thấp nhất, đi theo Phù An An nhanh chóng rời khỏi đường phố. Anh ta liếc nhìn lại, thực sự có rất nhiều người bị nhiễm bệnh trên đường.
Khu vực cũ kỹ nhất thành phố phải kể đến Khu A của thành phố Thịnh Xuân. Rất nhiều ngôi nhà cũ kỹ nằm lặng lẽ bên đường, bức tường đen nhánh đã ố vàng, ngoài tường cắm đầy cọc tre, trên đó treo đủ loại quần áo. Trên mặt đất có đủ loại rác rưởi, nước mưa trộn lẫn với quần áo rơi xuống tỏa ra mùi vị khác thường. Trước đây nơi này không phải tình trạng như thế, có vẻ như rất lâu rồi nơi này đã không được con người dọn dẹp.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT