Mặc dù trên vai bị một viên đạn xuyên qua nhưng lúc này Phù An An vẫn rất hung hăng. Cô bắt đầu đuổi theo, cho đến khi nghe thấy âm thanh rút đầu an toàn của quả lựu đạn bị ném xuống đất trong làn khói.
“Đi mau.” Phó Ý Chi bế lên Phù An An còn đang hung hãng chạy đi, sau đó đè cô xuống dưới người anh trước khi quả lựu đạn phát nổ. Bùn đất bắn tung tóe khắp người của anh, bộ đồ bảo hộ y tế màu trắng chuyển sang màu xám.
“Phó ca, anh không sao chứ?” Phù An An nhìn sau lưng của anh, lo lắng rằng anh sẽ vô tình bị thương bởi những mảnh vỡ của lựu đạn.
“Anh không sao nhưng mà em thì có sao.” Phó Ý Chi nhìn vào vết máu lớn trên ngực cô, cau mày nghiêm khắc quát lớn bảo cô ngừng cái tay đang muốn sờ vào bộ đồ bảo hộ, “Đừng sờ, mau tới đây.”
Những ngôi nhà trên lầu đều bị phá hủy, họ chỉ có thể đi nơi khác.
Bên trong hầm để xe. Phó Ý Chi đưa cô lên xe. Nơi này đã được khử trùng khi họ rời đi, vì vậy có thể nói đây là nơi sạch sẽ nhất. Sau khi khử trùng lại mọi thứ trên cơ thể, họ mới ngồi lên đó.
Phù An An cởi áo khoác, để lộ vết thương do súng gây ra, vết thương không chỉ to bằng hạt đậu phộng mà còn chảy rất nhiều máu, viên đạn vẫn còn ở bên trong, xung quanh không ngừng sưng đỏ phập phồng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT