Hai người bọn họ không đáng sợ, đáng sợ chính là bệnh truyền nhiễm trên người bọn họ. Gậy đinh sắt này chỉ có thể quăng bỏ. Cô ném nó sang một bên, bắt đầu kiểm tra xem quần áo trên người có kẽ hở nào không, sau khi xác định an toàn, cô mới đóng cửa ra vào và cửa sổ rồi đi xuống lầu.
Cơn mưa như trút gột rửa vết máu trên người cô. Phù An An dầm mình trong mưa vài phút, sau đó mở ô vứt bỏ bộ đồ bảo hộ, cô xịt thuốc khử trùng khắp người, đảm bảo không sót thứ gì mới lên xe. Cô không thể tiếp tục sống trong tòa nhà cho thuê này.
Phù An An lái xe đi vào trung tâm thành phố. Bây giờ cô sẽ sống trong ô tô. Nhưng cô cần tắm rửa, đi vệ sinh và sạc điện thoại di động nên cô đã lái xe lòng vòng để tìm một công viên có nhà vệ sinh công cộng.
Bên cạnh còn có một nhà hàng gà rán của ông Ken, nó có thể cung cấp dịch vụ nạp điện miễn phí.
Vị trí này đã được lựa chọn rất tốt. Không chỉ có hai cửa hàng này, mà cách đó khoảng mét là hiệu thuốc lớn nơi Phù An An đã mua quần áo bảo hộ vào ngày hôm kia. Bởi vì cái gọi là nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng, nếu có một ngày loạn lên, cô có thể thừa dịp loạn lạc cướp thêm một đợt vật tư. Vấn đề duy nhất là xăng xe. Dù còn ba phần tư nhưng cô không có tiền để tiếp tục đổ xăng nên không thể tùy tiện lái xe đi lòng vòng được.
Phù An An ngồi trong nhà hàng thức ăn nhanh, hí hửng sạc pin, thở dài thườn thượt, không có một xu dính túi khiến cho cô nghĩ muốn đi làm thêm. Nhưng bán hàng, giao hàng, phát tờ rơi, v.v. sẽ tiếp xúc với quá nhiều người, mạo hiểm bị nhiễm bệnh để kiếm một ít tiền chắc chắn không đáng.
Cô đang nghĩ thầm trong lòng thì chợt thấy có người chạy ra ngoài. Chuyện gì vậy?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT