“Em đang làm gì thế?” Thanh âm của Phó Ý Chi trầm thấp dịu dàng, anh đi vào phòng, khóa cửa lại.
“Em, em em......” Phù An An lắp bắp, không biết tại sao, nhưng cô cảm thấy như mình bị bắt quả tang đang ăn cắp quần áo mà cô không nên mặc, bị xử chết ngay tại chỗ.
“A a a a!” Một cảm giác xấu hổ không thể giải thích được lan khắp toàn thân, toàn thân Phù An An đỏ bừng. Trong một chuỗi dài tiếng la hét, cô lao lên giường chui đầu vào chăn. Quá con mẹ nó lúng túng!!
Giữa giường phình ra một chiếc bọc nhỏ, Phù An An bọc nửa thân trên của mình vào đó còn lộ ra nửa thân dưới, cái này gọi là giấu đầu lòi đuôi.
Phó Ý Chi bị cô chọc cười. Anh ngồi ở mép giường, đặt tay lên chỗ phồng lên của chăn, “Ở trong chăn bông không ngột ngạt sao?”
“Không có.” Giọng nói của Phù An An vang lên, nghe như bị bóp nghẹt qua tấm chăn.
“Vậy thì em có thể nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì không?” Phó Ý Chi nhéo cái mông lộ ra, tâm trạng chán nản vừa rồi đã bị quét đi sạch sành sanh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT