Nếu thật sự không thể ra ngoài, chỉ có hai khả năng, hoặc là bị bọn họ ăn thịt, hoặc là nhiễm phải loại bệnh này, người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Xong đời! Vương Hiểu Minh đã bắt đầu suy nghĩ, nếu mình mắc phải căn bệnh này, liệu có thể sống sót đến giây phút cuối cùng của trò chơi hay không. Có thể sao? Bây giờ anh ta rất muốn kêu cứu mạng!
“Thu nạp người chơi sinh tồn. Thu người chơi mới, người chơi cũ, người chơi già dặn kinh nghiệm, người chơi thiếu kinh nghiệm. Chào mừng tất cả người chơi đến với đại gia đình của chúng tôi, ai đến đều không từ chối hãy cùng nhau giành chiến thắng.” Một giọng nói có chút cao ngạo từ nhà bên cạnh hẻm nhỏ truyền đến, Vương Tiểu Minh tự hỏi mình có phải đang bị ảo giác hay không.
“Có người chơi không? Nếu có hãy lên tiếng nha!” Phù An An kêu đến miệng đắng lưỡi khô. Không dễ dàng gì để làm mèo mù vớ phải chuột chết. Cô dùng một cước đá văng bệnh nhân nhào lên, chuẩn bị đi đến chỗ nhiều người hơn để tìm thêm lần nữa.
“Có! Tôi ở đây! Cứu mạng!” Vương Hiểu Minh nghe tiếng này giống như nhìn thấy cứu tinh. Anh ta hướng về phía vách tường bên cạnh hét lên, sau một giây liền đổi giọng: “Không được, đi báo cảnh sát đi, ở đây có rất nhiều bệnh nhân nhiễm bệnh, đừng đến đây để chịu chết!”
Giữa họ chỉ có một bức tường nên Phù An An đã nghe thấy câu trả lời, cô nhìn về phía bức tường cao hai mét. Hàng rào cao hai mét không khó để leo lên. Cô liếc nhìn mặt phẳng của bức tường, rồi lùi lại.
Chạy lấy đà, đạp tường! Cô trèo lên tường, ngồi lên đó, nhìn thấy đám đông xung quanh bên dưới, “Người anh em, nhảy lên đi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT