“Phù An An.” Cô vừa định đi thì bị Phó Ý Chi đi ở phía sau gọi lại. Hai người cùng nhau đi đến cửa của mình, phòng của cô và Phó Ý Chi chỉ cách nhau có một bức tường, ngay cả cửa cũng ở cạnh nhau.
“Phó ca, em vào trước nha.” Phù An An mở chốt cửa, nhìn cánh cửa gỗ kiểu cũ thì cô nghĩ rằng mình phải đổi lấy hai ổ khóa khác. Một căn phòng không chỉ là nơi để ngủ.
Như thường lệ, Phù An An đổi cho mình một bộ chăn ga và đồ vệ sinh cá nhân đơn giản. Sau này cô có thể đến chỗ của bà nội để ăn tối, quần áo thì chỉ cần đổi hai bộ để thay đổi là được. Cảm giác như không cần thêm thứ gì nữa.
A! Còn có vũ khí! Đối với vũ khí lạnh cô càng thích một thanh dao găm quân đội hơn chủy thủ. Chiều dài và hình dạng của chuôi tương tự như của một con chủy thủ, nhưng lưỡi có hình cạnh, ba mặt có rãnh máu, lưỡi đao đã qua xử lý ánh sáng, lưỡi có màu trắng nhạt, không phản quang. Sau khi thanh đâm vào cơ thể sẽ cấp tốc đổ máu, hơn nữa sẽ không bị kẹt trong cơ bắt mà dễ dàng rút ra. Vết thương rất khó băng bó xử lý, quả thực là lợi khí giết người.
Thứ hai là đổi một khẩu súng lục loại thường và 20 viên đạn cho ông nội. Mặc dù bên trong Thổ Lâu đều là người của mình, lầu bốn còn có Chương Sư Phó cùng Từ ca đang ở nhưng dưới điều kiện cho phép, Phù An An muốn tạo thêm một lớp bảo vệ cho người thân quan trọng của mình.
Đối với bản thân, cô ấy thích súng ngắn và súng trường hơn. Một cái là vũ khí sắc bén cho cận chiến, một cái dùng cho tầm trung và tầm xa. Cô muốn cả hai, nhưng vì ngại với số điểm trong túi, cuối cùng cô đổi lấy một khẩu súng trường, cộng với 100 viên đạn.
Cứ như vậy thất thất bát bát cô đã dùng hết điểm của mình. Cô vất vả kiếm được 2710 điểm bây giờ chỉ lại 2145 điểm thôi. Vấn đề là cô vẫn cảm thấy như mình không mua gì cả. Úc, cô thật nghèo! Cô chuẩn bị chỗ Phó ca ở bên cạnh kiếm kéo tí lông dê.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT