“Cô là khách hàng hả?” Vương Đại Đông kinh ngạc nhìn sang.
“Khách nhân nào, cô không phải là Phù An An nhỏ hơn Trương Viện Viện hai tuổi sao?” Bọn họ đều là người quen nên tự nhiên biết nhau, thân phận của Phù An An đột nhiên bại lộ, bốn phía truyền đến tiếng cười nhàn nhạt, giống như hai chị em chỉ là trò đùa.
Phong Khải đứng ở một bên thấy thế cũng lắc đầu, không nghĩ mấy năm này không gặp, bây giờ mọi người biến hóa lớn như vậy. Trương Viện Viện và em gái của cô ấy thực sự ngu ngốc và tự phụ.
Nghĩ đến đây, hắn ta đưa mắt nhìn về phía Phù An An, đột nhiên nhìn thấy trên cổ cô có thứ gì đó treo lủng lẳng liền dừng lại. Đó là một sợi dây màu đen, trên đó dường như có treo một miếng ngọc bội. Miếng ngọc đó được che phủ bởi quần áo. Nhưng chỉ cần lộ ra một chút, hắn cũng có thể nhìn ra khối ngọc bội này không đơn giản. Hắn ta đã kinh doanh trang sức được hai năm rồi! Hắn ta vẫn có con mắt rất tốt.
“Cái này... An An đúng không?” Đột nhiên bị gọi, Phù An An nhìn hắn ta.
“Tôi có thể xem thứ mà cô đang đeo trên cổ được không?” Phù An An nghe vậy sững sờ, đó là miến ngọc xanh thật xanh mà Phó gia gia đã tặng cho cô. Nhìn hắn kích động như vậy nên Phù An An đưa tay lấy nó xuống. Phong Khải nhận lấy, sau khi nhìn lướt qua, hắn đeo găng tay vào rồi lấy ra một chiếc đèn pin nhỏ.
Nhìn điệu bộ này, Vương Đại Đông đứng ở một bên tiến tới, “cái này là bảo bối gì?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT