“Không gian của tiểu An An tuyệt đối hoàn hảo.” Tô Sầm nhìn cô rồi lại nghĩ đến cái đạo cụ không gian mà mình cướp được. Nó chỉ có kích thước bằng bốn chiếc vali, chứa được vài thứ đã không nhét được thứ gì khác.
Nếu không có cô, vật tư thu hoạch được sẽ rất khó lấy đi, cho dù có chở trên xe, đi trên đường cũng quá bắt mắt. Mà bây giờ, ba chiếc xe thu được có thể được sử dụng để chở các thành viên bị thương trong nhóm.
Bọn họ chuẩn bị rời đi. Thấy vậy, Phù An An cũng tìm một nơi để phóng chiếc xe địa hình của mình ra. Nhìn cái cơ thể đầy mảnh vá kia mang theo một sự cuồng dã mà một người bình thường không thể kiểm soát được.
“Cô còn có xe nữa!” Tô Sầm ngạc niên nhìn Phù An An lái xe tới. Nhưng nghĩ lại cũng đúng, nếu không thì lần đầu tiên bật định vị cái chấm nhỏ màu đỏ đã không thể di chuyển nhanh như vậy được.
“Đúng a.” Phù An An gật đầu, nhân tiện ra hiệu cho anh ta, “Anh Đại Cường, anh có muốn ngồi không?”
“Tôi không cần.” Nghe vậy, Tô Sầm lắc đầu.
Luôn cả chiếc xe của Phù An An thì đội có tới bốn chiếc xe nhưng chắc chắn không đủ cho tất cả mọi người cùng ngồi, “Mọi người ngồi đi, tôi đi ở phía dưới.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT