“Phó Ca, Từ ca, Tô ca.” Cô chạy đến trước mặt họ rồi lại dừng lại, không dám đi lên, cảm giác có chút rụt rè cũng như hoài niệm. Sau khi kích động, còn có chút sợ. Dù sao cũng tại cô tự tự tiện đi ra ngoài mới bị Diệp Trường Phi bắt, suýt chút nữa đem mạng nhỏ góp vào.
Cô làm chân chó lâu như vậy đương nhiên vẫn rất biết quan sát lời nói cùng tâm tình của người khác mà nói chuyện. Đôi môi mỏng của Phó ca hơi mím, trên mặt không có biểu cảm gì, anh dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn cô, toàn thân toả ra từng tia hàn khí, hiển nhiên lần này anh rất tức giận.
Phù An An đứng tại chỗ, trong nháy mắt, khí chất của cô gái ngông cuồng vừa rồi đã biến mất, đôi dép lê cô mang đã rơi mất lúc cô trèo lên xe tải, lộ ra ngón chân giật giật một cách bất an.
“Ai nha nha, làm sao cả người đều là vết thương thế này!” Tô Sầm nhìn bộ dáng vô cùng chật vật của Phù An An, vội vàng lôi kéo cô kiểm tra cẩn thận. Đầu gối và khuỷu tay bị trầy xước, máu thấm vào bộ đồ ngủ. Trên lưng cũng là xanh một miếng, tím một khối, Tô Sầm giống như bà mẹ già ở bên cạnh nói lải nhải, còn hiền lành mà chuẩn bị dầu hồng hoa cùng với các loại trừ độc thuốc.
Nguyên bản ánh mắt của Phó Ý Chi có chút lạnh lùng cũng nhu hòa xuống. “Để bác sĩ tới.” Khi họ đến, có mang theo một bác sĩ trong xe.
Trong khi cô đang điều trị vết thương, tài xế xe tải đã đứng cạnh viên cảnh sát để ghi biên bản, giải thích và mô tả nơi anh ta gặp Phù An An “Ai ôi, tiểu cô nương này vượt nóc băng tường, lúc đó tôi còn tưởng bọn họ đang đóng phim.”
Tài xế xe tải mặt mày hớn hở giải tích với cảnh sát, “Đồng chí cảnh sát, tôi ghi lời khai xong rồi, bây giờ tôi có thể đi được chưa? Tôi còn một xe cải thảo cần đi giao, nếu không giao đúng hẹn sẽ bị phạt.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT