Trương Trạch Đông nói xong, trong lòng Đỗ Thần đã dao động.
Đây cũng không phải là nói chuyện giật gân. Chỉ cần người có chút đầu óc sau khi bị chỉ điểm đều có thể nghĩ tới một loạt phiền phức sau này nếu thu đám người này vào.
Tuy nhiên, trong khi họ đang thảo luận, cửa phòng đã mở ra. Không phải Đỗ Thần mở ra, cũng không phải Thẩm Quán mở ra, vậy chỉ còn người cuối cùng... vị giáo sư già.
Mọi người đều hoài nghi nhìn về phía ông ấy, không hiểu tại sao ông lại làm như vậy.
Vị giáo sư già ngồi tại chỗ nhìn sang, đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của mọi người, ông rất bình tĩnh, “Với tư cách là Viện trưởng Viện Khí tượng, tôi hy vọng rằng mọi công dân còn sống sót đến đây đều có thể được bảo vệ.”
Vừa nói, ông ấy vừa nhìn Đỗ Thần và Thẩm Quán: “Với tư cách là thầy của hai người các em, tôi hy vọng có thể làm gương cho các em. Đối mặt với tai ương, thầy không muốn các em vô tư đến mức không có điểm mấu chốt, càng không muốn các en vô tâm ích kỷ đến mức không có nhân tính, dưới tình huống có năng lực phải tận lực bảo trì mình thiện lương.”
“Đã biết thưa thầy.” Hai người nghe vậy, có chút xấu hổ cúi đầu xuống.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play