Ngoài những người bị đánh chết, Lưu Tôn Dương còn giam giữ một nhóm. Phó Ý Chi thốt ra bốn cái tên, hai trong số đó được tìm thấy còn sống từ đám đông.
“Giết.” Ngắn ngủi hai chữ, quyết định bọn họ kết cục.
“Phó gia, còn những người này thì sao?” Trương Trạch Đống chỉ vào những người còn lại, so với những người bạn đồng hành của Lưu Tôn Dương thì tình trạng của những người này thực sự tồi tệ hơn nhiều. Gầy còm tiều tụy, ánh mắt thất thần. Nhát gan co cụm lại, không dám phản kháng, không dám nói lời nào. Rõ ràng, những người này đã không được đối xử tốt.
“Không quan tâm.” Ba từ này có nghĩa là bọn họ sẽ không chết nhưng cũng có nghĩa là họ sẽ phải tự sinh tự diệt. Có thức ăn được thu thập trong rạp chiếu phim để họ sử dụng, nhưng họ có thể sống được bao lâu, đó là số phận của mỗi cá nhân.
Đi qua một đoạn ngoài ý muốn, đoàn người một lần nữa gấp rút lên đường. Nhìn ra cơn mưa nhỏ này trong một lúc cũng không biến lớn nên bọn họ quyết đi đến một cây cầu khác để qua sông.
Hai cây cầu cách nhau một quãng đường. Họ cần tiếp tục đi bộ dọc theo vị trí của con sông lớn.
Mức độ mưa axit chắc hẳn đã gia tăng. Nó nhỏ giọt lên xe liền có một làn khói trắng bốc lên. Trước đó, ở trong phòng nên không có chú ý đến, bây giờ đi ra ngoài đã ngửi được một mùi axit cực kỳ gay mũi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT