“Nếu cô không nói làm gì vậy thì không thể rồi.” Phù An An vẫy vẫy tay từ chối mà không cần suy nghĩ. Cô dùng chiếc áo len để đựng đồ ăn vừa mới lừa được, lấy tay che góc áo rồi nhanh chóng rời đi.
Mới đi được nửa đường, cô đã bị Trương Thanh Vân trèo qua cửa sổ đuổi theo. “Được, ta sẽ nói cho ngươi.”
Trương Thanh Vân nhìn Phù An An, đè nén lửa giận nói với vẻ mặt ôn hòa, “Mục đích thực sự của ta là gia nhập vào nhóm của các cô. Nói thật cho cô biết, lão đại bây giờ của ta… có có ý định xấu với ta, đừng nhìn vẻ ngoài nghiêm túc của hắn, thực tế là hắn muốn bắt nạt ta, hắn ta còn có khuynh hướng bạo lực. Hơn nữa xem mạng người như cỏ rác, ta rất lo lắng có một ngày sẽ bị hắn giết chết.”
Trương Thanh Vân nói chuyện, trong giọng nói còn mang theo chút nghẹn ngào, “Tiểu muội muội, ta cảm thấy ngươi rất đáng yêu, tâm địa nhất định rất thiện lương, nhất định sẽ không thấy chết không cứu đúng không? Cô giúp tôi đi. Hơn nữa, đều là con gái, tôi nghĩ một mình cô không thích ứng trong đám con trai, có thêm bạn cùng giới cũng tốt cho cô mà.”
Trên thực tế... Phó ca cũng đang có ý đồ bất chính với cô. Đột nhiên, có một điểm nhỏ đâm chọt trái tim cô, Phù An An lần đầu tiên an ủi cô ta một chút, “Thật ra, chúng ta rất giống nhau.”
Chỉ là đại ca của cô so với đại ca của TRương Thanh Vân hơi đẹp trai hơn, có tiền hơn, ôn nhu hơn, mạnh hơn một chút. A, còn có không lạm sát kẻ vô tội, đặc biệt thiện lương. Phù An An so sánh một chút, cảm giác Phó Ý Chi khắp nơi đều là điểm tốt.
Haizzz. Đều là kẻ làm tùy tùng, Phù An An sinh ra một chút tình cảm thương hại với cô ta. “Hay là cô cho tôi hết đồ ăn cô có đi, mấy ngày kế tiếp cô đi theo tôi.” Những thứ quà vặt nhỏ này coi như phí bảo hộ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT