Phó Ca đây quả thật là...... Cũng không biết dùng câu gì để hình dung. Phù An An nhịn không được vươn tay sờ chỗ bị cắn vừa rồi, đầu óc ong ong. Cô thực sự muốn đào một cái hố rồi chôn mình xuống.
Cả buổi sáng, Trương Trạch Đống không thấy Phù An An ra ngoài, anh ta đoán rằng cô đang rất thẹn thùng.
Mặc dù bề ngoài Phó gia trông có vẻ điềm tĩnh nhưng anh ấy đã đi ngay qua cửa phòng của Phù An An ít nhất ba lần. Vì vậy khi các lão đại yêu đương thì cũng giống như những người bình thường sao?
“Phó gia, có cần tôi đi mời Phù Tiểu tỷ ra không?”Nghĩ tới đây, Trương Trạch Đống hỏi thăm.
Bất quá Phó Ý Chi tự cho mình là kẻ thông minh. Những kẻ săn mồi thông minh biết cách cho con mồi một chút không gian. Từng bước từng bước thăm dò, tiếp đó không ngừng vượt qua ranh giới cuối cùng.
“Không cần.” Phó Ý Chi uống trà mới pha rồi nói một cách bình tĩnh. Sau đó mới ngừng lại một chút, “Pha một bình trà khác đem qua cho cô ấy đi.”
Nói xong, anh nhìn chiếc bàn trước mặt, trên đó có một tấm bản đồ thành phố. Mưa axit khiến tất cả các phương tiện không thể di chuyển trên đường, muốn đi đâu thì phải tìm một con đường đủ ngắn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play