Sau khi nghe những gì Phù An An bổ sung vào, ba người ở phía đối diện liếc nhìn nhau. Mặc dù họ muốn lấy thông tin từ “mời xem”, nhưng không ai trong số họ sẽ vội vàng hy sinh bản thân như một kẻ ngốc.
Hai kế hoạch liên tiếp không thành. Mọi người ngồi trong phòng chính, cứ như vậy trôi qua cả buổi chiều.
Thẳng đến chạng vạng tối. Tin tốt duy nhất có lẽ là Viên Tiêu đã tỉnh.
Thức ăn ngoài cửa lại được mang vào. Lần này chỉ có 6 người chia. Viên Tiêu uống một chút cháo gạo trắng, hư nhược nằm ở trong phòng của Mạc Vũ.
Để đảm bảo an toàn, anh ta đã bị lột quần áo để kiểm tra. Cơ thể, trái tim, ý thức đều rất bình thường, ngoại trừ bên ngoài có chút suy yếu, chỉ có ba cái lổ nhỏ biến dị sau cái ót không có biến mất.
“Tôi, tôi sẽ ổn thôi, phải không?” Viên Tiêu xoa xoa đầu, nhìn Phù An An cùng Phó Ý Chi hoảng sợ hỏi. Mặc dù lúc đó anh ta đau đớn đến chịu không được, nhưng mà ý thức cũng mơ hồ nhớ kỹ là ai cứu mình vào buổi sáng.
“Chắc... có lẽ sẽ ổn thôi.” Phù An An nghe vậy gật gật đầu,
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT