Thật đáng tiếc khi trút giận cũng không thể mang lại cho họ bất cứ điều gì. Những chiếc bánh bột ngô khô khốc cầm trên tay vẫn còn nóng hổi, to tròn, thơm phức mùi bánh mới nướng rất hấp dẫn. Điều này cuối cùng đã cho mọi người một chút thoải mái.
Mọi người chỉ ăn được lửng bụng mấy ngày liên tiếp, mới vừa cầm bánh đã chờ không kịp mà cắn vào miệng. Cái đồ chơi này thật cứng rắn. Dùng sức cắn một cái, vừa ngửi có bao nhiêu thơm thì bây giờ có bao nhiêu khó ăn. Bánh bột ngô vừa khô vừa cứng, nhai ở trong miệng một hồi còn nhai ra vị chua chát.
Có người đã phun bánh bột ngô này ra đưa cho nhân viên phân phát xem “ có phải bị thiu rồi không?”
“Không có thiu đâu, mùi vị của nó chính là như vậy.” Khi được hỏi, dân làng thản nhiên xua tay, “Sau khi núi lửa phun trào, tất cả nước đều bị như thế này, đây là nước giếng duy nhất trong làng chúng tôi có thể uống được, muốn ăn loại không có mùi lạ thì phải dùng nước khoáng để làm bánh. Hiện tại tất cả đều là như thế này, đừng có già mồm. Không ăn thì trả lại cho chúng tôi, đồ ăn của người khác cũng không phải do gió lớn thổi tới.”
Nghe vậy, người đang hỏi im lặng cất chiếc bánh lớn đi, không gây ồn ào nữa.
Nghe vậy, Phù An An nhớ đến dòng sông trước đây mình đi qua, vô thức cắn một miếng, nhai xong cả khuôn mặt nhăn lại rồi nuốt xuống. Cái này thật đúng là không phải khó ăn bình thường. Nhưng dù khó ăn đến mấy, cô cũng không nôn ra. Trò chơi này đã dạy cho cô một chân lý lớn nhất trong cuộc sống, đó là trân trọng thức ăn.
Cầm hai chiếc bánh bột ngô lớn trong tay, Phù An An nhìn con đường giữa làng và trại tị nạn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play