“Gọi con mẹ nhà ngươi!” Trong căn phòng yên tĩnh bỗng vang lên tiếng chửi rủa.
Trương Viên Viện ở giường bên dưới đang mặc quần áo chuẩn bị rời giường, dừng lại động tác, kỳ quái nhìn về phía Phù An An, “Tiểu béo, em mắng chị làm gì?”
Phù An An đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, tiếng nói thầm kia khiến cô đau đầu, cô liếc nhìn Trương Viên Viện bên dưới, “Em không mắng chị. Đêm qua, em đã có một giấc mơ, trong đó luôn có một người luôn gọi tên của em nên em đã nhịn không được mà mắng chửi.” Nói xong, cô ngáp một cái thật dài vì chuyện này mà đêm qua cô đã ngủ không ngon.
Trương Viên Viện nghe vậy hơi sửng sốt, sau đó nhíu mày, “Ai đó gọi em mà em có trả lời lại không đó?”
Khi cô còn là một đứa trẻ, cô đã nghe một ông lão nói về phong tục. Ban đêm khi ngủ, nếu có ai gọi tên mình thì không được trả lời. Bởi vì khi mọi người nghỉ ngơi vào ban đêm, “một cái gì đó” sẽ xuất hiện, không ai có thể chắc chắn đó là người hay “cái gì đó” gọi mình. ( cái này ở Việt Nam mình cũng có nè nên mọi người cũng chú ý một chút nha.)
Mặc dù đây là một trò chơi, nhưng nó đã nhắc nhở cô về phong tục và điều cấm kỵ này.
“Không có.” Phù An An lắc đầu, “ baba là loại người mà ai kêu đều sẽ trả lời sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT