Không chết, đôi mắt vẫn chuyển động. Ánh mắt của người phụ nữ trẻ đờ đẫn, nhãn cầu của cô ấy di chuyển qua lại từ các góc trái và phải của trần nhà.
Mẹ Tôn Chí Bằng không còn thấy khôn khéo tham lam như lúc trước, miệng lưỡi bén nhọn, ô ô ô khóc ra tiếng, “Ông trời ơi, tôi như thế nào có số mạng khổ như vậy a! Sinh ra một thằng con trời đánh như vậy. Cứ giết tôi đi!”
Nghe vậy, Phù An An liếc nhìn Thím Tôn, bỏ qua những lời phàn nàn của bà ấy và đi thẳng đến người phụ nữ trẻ, “uy? Bị ngốc rồi?”
Nữ nhân nghe vậy, hồi lâu nhắm mắt lại, chớp chớp mắt, môi mấp máy, nói nhỏ hơn tiếng muỗi kêu: “Tôn Chí Bằng đâu?”
Phù An An nhìn về phía Phó Ý Chi. Phó Ý Chi môi mỏng khẽ mở, lạnh lùng nói ra hai chữ: “Chết rồi.”
Khi Thím Tôn nghe thấy điều này, tiếng khóc của bà ấy đột nhiên ngừng lại, ngay sau đó, bà ấy càng khóc to hơn. Có lúc thì bà ta gọi là “con tôi”, có lúc bà ta lại nói “đứa con phản nghịch này”, có lúc bà ta lại nguyền rủa kẻ giết Tôn Chí Bằng sẽ chết thảm. Tức đến mâu thuẫn lại tuyệt vọng.
Còn người phụ nữ bên cạnh bà ấysau nửa phút sững sờ bắt đầu cười ra tiếng. Cười vừa lớn tiếng, lại thê lương. Giống như là một cái lệ quỷ. Cười nhiều đến nỗi Thím Tôn ngừng khóc vì cảm thấy sởn gai ốc trên lưng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT