Phù An An tìm thấy bóng dáng của Tô Sầm trong đám bụi, “Anh Đại Cường, anh không sao chứ?”
Bốn phía bụi đất mù mịt làm người ta hô hấp khó chịu, mở mắt không ra. Tô Sầm vừa định nói không sao, đột nhiên nghe thấy Phù An An hô to với anh: “Anh Đại Cường, nằm xuống!”
Cơ thể phản ứng nhanh hơn não. Ngay khi anh ngồi xổm xuống, anh cảm thấy có thứ gì đó bay qua đầu mình. Đỉnh đầu chợt lạnh. Cố mở mắt ra xem, đó là một mảnh tôn gỉ sét. Mặt trên bị nước mưa ăn mòn đến lỗ rỗ nhưng các cạnh sắc bén cực kỳ. Nó bay qua đỉnh đầu của anh cắm vào cây cổ thụ rậm rạp hai người ôm ở trong sân.
Tô Sầm giật mình, vội vàng rời khỏi nơi này, nhanh chóng trở về nhà đóng cửa lại.
Gió đến nhanh và dữ dội.
Phù An An đứng tại lầu ba nhìn thấy rõ ràng bốn phía. Bây giờ đã 11 giờ trưa mà trời tối như tám chín giờ đêm.
Gió thốc vào mặt đến đau nhức, trên con đường cách đó không xa, bụi và tấm ni lông bị gió cuốn lên bay vòng quanh tại chỗ. Từng đoàn từng đoàn càng ngày càng lớn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT