Trò chơi ngày thứ mười bảy.
Vừa trải qua một lượt người bị bắt đi, còn những NPC và người chơi ở lại đều ăn không ngon miệng. Một người đàn ông đang ăn cơm nắm, đang nhai bỗng khẽ cau mày. Hắn muốn nhổ nó ra, nhưng khi hắn nghĩ đến quy tắc không lãng phí thức ăn trong trò chơi, hắn phải cố gắng nuốt xuống.
“Mẹ ơi, cơm nắm này bỏ vào loại sốt gì mà khó ăn như vậy?” Người bạn đồng hành bên cạnh nghe thấy những lời đó và nhìn vào chiếc bánh hamburger trên tay, “Hương vị burger của tôi cũng khác với những cái trước, mẹ kiếp, bên trong không có độc đấy chứ?”
“Đoán mò tào lao gì vậy.” Một người bạn đồng hành khác miệng đầy dầu mỡ ăn thịt nướng được mang ra.
“Trò chơi muốn giết người, chỉ cần không cho chúng ta đồ ăn, hạ độc chi cho lãng phí, nếu có thời gian suy nghĩ tào lao còn không bằng ăn nhiều một chút sẽ có khí lực lớn để cướp được một chỗ ngồi tốt vào ngày mai.”
Hắn nói cũng đúng. Đây chính là một khúc nhạc dạo ngắn.
Mỗi ngày mọi người đều nghĩ làm sao để vệ mạng sống của mình, đâu có ai quan tâm mùi vị thức ăn có sự khác biệt so với trước đây. Trừ khi bọn họ cũng có chiếc băng tay vàng cứu mạng đó.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT