“Vậy cô biết hôm nay những người bị bắt đi sẽ đi nơi nào không?” Phù An An suy nghĩ một lúc và quyết định thay đổi câu hỏi, “Họ có bị bắt theo lệnh của Embu không?”
Cô gái có tàn nhang gật đầu, “Tất nhiên, chỉ có Embu đại nhân mới có quyền ra lệnh cho các bảo mẫu.”
“Bảo đảm, bảo mẫu?” Phù An An nghĩ tới cái mà cô gọi là cái kẹp sắt cơ khí hơn mười ngày liên tiếp, “Cô gọi những thứ này là “bảo mẫu”?”
“Chứ cái gì?” cô gái tàn nhang phát hiện cô rât vô lễ đối với Embu cùng bảo mẫu, ánh mắt cùng ngữ khí dần dần trở nên lạnh lùng, “Không phải cô từ nhỏ đến lớn vẫn luôn ở cũng với bảo mẫu sao? Bọn chúng một tay phân một tay nước tiểu nuôi cô đến lớn, bây giờ cô nói cho tôi biết cô không biết bọn chúng là cái gì? Uổng công Embu đại nhân đã tặng băng đeo tay vàng cho cô, tôi thấy cô căn bản không xứng để nắm giữ nó.”
Sự tôn trọng của cô gái dành cho Embu đã đạt đến mức không ai có thể đặt câu hỏi trước mặt cô ấy. Phù An An nhìn chung quanh, vội vàng che miệng, ra hiệu hạ giọng nói. “Cô đừng tức giận, gần đây tôi cảm thấy rất khó chịu, luôn hỏi cái này là bởi vì tôi đã quên một số đồ vật. Thần Embu luôn là ánh sáng trong cuộc đời chúng ta, hướng dẫn chúng ta đi theo con đường mà chúng ta nên đi. Còn các cô bảo mẫu là ngọn nến trong bóng tối, tự đốt cháy mình để soi sáng cho chúng ta. Tôi có rất nhiều sự tôn trọng và tình yêu dành cho họ cũng giống như cô!”
Phù An An nhanh chóng thổi vài cái rắm cầu vồng để ổn định tâm trạng của cô gái có tàn nhang, nhân tiện lấy ra chiếc băng tay màu vàng lắc lắc trước mặt cô ấy, “Của thần Embu đó, cô có muốn chạm vào nó không?”
Đương nhiên muốn. Cô gái ghen tị nhìn chiếc băng tay trên cánh tay của Phù An An, như thể chạm vào nó thêm vài lần nữa sẽ là một phước lành lớn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT