Lòng can đảm càng ngày càng lớn. Phó Ý Chi cười lạnh một tiếng, vuốt ve khuôn mặt đầy thịt của cô mấy lần.
Phù An An chìm vào giấc ngủ mơ màng, hình như có ai đó nhét một viên kẹo vào miệng cô. Nhưng nó không phải kẹo ngọt, rất khó ăn, nhưng đem nó để ở trên đầu lưỡi thì cô không cảm thấy đau nữa.
Phù An An ở trong mơ chép chép cái miệng, trở mình tiếp tục ngủ say.
Bị tiêm ba lần thuốc mê, làm cô ngủ suốt ba ngày, trực tiếp đi đến ngày thứ hai mươi bảy của trò chơi. Cô ngủ đến nổi phải truyền cả bình dịch dinh dưỡng.
Cô có cảm giác néu như cô cứ nằm ngủ như thế thì Phó baba có thể đem cô thông quan luôn.
Nhưng bây giờ chỉ có một mình cô ở trong nhà. Phù An An kéo lê bình truyền nước, dạo qua một vòng ở trong biệt thự. Dưới lầu yên tĩnh, cửa sổ được đóng bằng gỗ, trong nhà dường như không có ai ngoại trừ cô. Không phải chứ, mới nói lão đại có thể mang cô nằm thắng, Phó Ca đi đâu mất rồi?
Lúc này, một bà lão chừng sáu mươi bảy mươi tuổi đi ra, “Cô nương, cô tỉnh rồi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play