Hành vi mạo phạm như vậy khiến sắc mặt Phó Ý Chi trong nháy mắt trầm xuống, ánh mắt nhìn về phía Chu Cảnh Hữu trở nên lạnh như băng.
Thấy vậy, Phù An An nhanh chóng kéo Phó Ý Chi rời đi. Chu Cảnh Hữu có thể hay không chọc giận Phó Ý Chi cô không phải rất quan tâm, nhưng mà đừng có kéo cô theo có được không?
Cô không biết liệu Phó baba có giận chó đánh mèo hay không, nhưng mọi thứ phải được ngăn chặn trước khi nó xảy ra.
“Phó ca, đi thôi, chúng ta đi ăn cơm trước đi, tôi đột nhiên nhớ tới một chuyện rất trọng yếu!”
Phó Ý Chi bị Phù An An lôi kèo, ỡm ờ mà đi về phía trước. Đôi mắt lạnh như băng nhìn vào Chu Cảnh Hữu lần cuối, ánh mắt mang theo khí tức nghiền nát vạn vật, cảnh cáo hắn đừng hành động vượt quá giới hạn. Áp suất không khí xung quanh đột ngột giảm xuống, khiến trái tim chìm xuống trong một lúc. Rõ ràng chỉ là một ánh mắt mà thôi nhưng Chu Cảnh Hữu đã sống gần ba mươi năm, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy bức bối không thể phản kháng. Trong không khí vẫn còn thoang thoảng hương thơm của Tiểu Hoa tiểu thư, muốn bỏ cuộc sao? Nhưng mà hắn không nỡ.
--
Một bên khác. Phù An An cùng Phó Ý Chi đã đi tới một quán cà phê.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play