“Không biết.” Phù An An lắc đầu, tiếp đó lại tùy tiện đoán đoán, “Có lẽ ở giai đoạn thứ hai của trò chơi sẽ hữu ích chăng? Sàng lọc những kẻ chia bài, có lẽ nó giống như một kỳ thi, ai có nhiều điểm nhất sẽ được chọn?”
“Điểm dùng để chọn người, vậy cấp bậc dùng để làm gì?” Chương Tân Thành trầm mặc đã lâu lúc này hỏi lại.
Sư phụ và đồ đệ hai người nhìn nhau phát hiện trò chơi này có quá nhiều quy tắc không được giải thích rõ ràng.
“Nếu đã không có gì đáng bàn, chúng ta hãy chờ cập nhật trò chơi. Nghiêm Sâm Bác và Từ Thiên, hãy đếm xem trong 'Mang' có bao nhiêu người chơi đã lựa chọn thoát khỏi trò chơi trong bản cập nhật trò chơi này.” Phó Ý Chi lạnh nhạt nói, tiếp theo liền liếc mắt nhìn Phù An An “Cô theo tôi lên lầu.”
Bốn người ở tầng dưới nhìn họ đi lên. “Không ngờ tiểu An An lại có bản lĩnh lớn như vậy.” Tô Sầm nằm trên sô pha nói “Khó trách mới qua vòng thứ hai trò chơi đã bị Phó gia mang về.”
Nghiêm Sâm Bác thu hồi ánh mắt cười cười, “Trước kia tiên sinh cũng đã nói, có người trời sinh đã thích hợp với cái trò chơi này. Tôi và các cậu vẫn cần phải làm việc chăm chỉ hơn.”
Phó Ý Chi ở tại lầu sáu, từ trước đến nay mọi người đều biết anh thích yên tĩnh nên rất ít khi đi lên lầu. Đây là lần thứ hai Phù An An đến phòng làm việc của anh. Lần trước cô còn muốn ôm đùi Phó Ý Chi, nhưng tình thế hôm nay hoàn toàn đảo ngược.
Phù An An đứng ở một bên, suy nghĩ làm sao mở miệng. Người đối diện đã lên tiếng trước, “Cô thật sự một mình phá cấp sao?”
“Vậy tôi còn có thể lừa anh sao.” Phù An An cúi người, tự hỏi làm sao để Tiểu Phó có thể gọi mình là baba, “Anh. . . . . .”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT