Phù An An vừa nói xong, vị quan hành chính liền cảm thấy rất hổ thẹn. Đây đều là việc mà ông ta không muốn nhắc tới cũng như suy nghĩ sâu sắc hơn, nhưng bây giờ Phù An An lại phơi bày nó cho ông ta một cách rõ ràng như vậy!
Nhưng mà ông ta vẫn không yên lòng mấy đứa trẻ này! Nếu người lớn đều chết hết sạch thì ai sẽ chăm sóc cho những đứa trẻ này?
“Trưởng quan, ta cũng từng quen biết một đám trẻ con.” Phù An An nhìn theo ánh mắt của ông ta nhìn về phía đám trẻ con đang nghiêm túc tham gia lớp học cùng huấn luyện, nhớ lại đám trẻ con mà cô đã từng gặp trong khoảng thời gian mất trí nhớ, “Ở nơi đó bất quá có một hai trăm người, có những đứa trẻ sơ sinh vài tháng tuổi cho đến những thiếu niên mới bước vào trò chơi, sự khác biệt lớn nhất giữa bọn chúng và những đứa trẻ của ngài chắc là không có người lớn chăm sóc. “
“Không có người lớn sao?” Vị quan hành chính sửng sờ. Trong đầu ông ta bất giác hiện lên hình ảnh của hai đứa trẻ. Đứa nhỏ hơn vẫn còn là một đứa trẻ bồng trên tay, đứa lớn thì chắc đã hơn mười tuổi. Đứa bé rất gầy, đầu đặc biệt to, bên ngoài là một lớp da khô gầy, bị ôm trong ngực, bị đói đến mức tiếng khóc không to như tiếng mèo kêu, cắn ngón tay. Đứa lớn thì toàn thân mọc đầy rêu, nước da xanh xao, tóc đã rụng hết. Bọn chúng nằm bên vệ đường, không thể cử động được chút nào, chỉ biết mở to đôi mắt nhìn người qua đường.
Lúc đó ông ấy đã làm gì đâu? Bởi vì cần phải hoàn thành một cái nhiệm vụ nên ông ta chỉ vẹn vẹn liếc mắt nhìn. Khi quay lại căn cứ, ông ta gặp lại hai đứa trẻ cách nơi mà ông ta nhìn thấy lần trước chỉ chục mét, cả hai đứa trẻ... đều đã chết. Đứa lớn bị chôn vùi một nửa trong đất, còn đứa bé thì cái bụng phẳng lì đang bốc ra mùi hôi thúi khó chịu. Nếu ngay từ đầu được cho ăn thì có lẻ hai đứa trẻ này đã có thể sống sót.
Loại cảm giác tự trách cùng áy náy khiến cho ông ấy cảm thấy ngạt thở. Cho nên bắt đầu từ lúc đó ông ta càng quan tâm nhiều hơn đến việc làm thế nào để giữ cho nhiều người sống sót hơn là làm thế nào để chiến đấu chống lại trò chơi. Đặc biệt là những đứa trẻ đó—những đứa trẻ bị bỏ rơi hoặc có cha mẹ qua đời.
“Đám trẻ em mà ta biết giống như những tên cướp nhỏ vậy.” Phù An An muốn bật cười khi nhớ lại vẻ ngoài của đội quân “Phù X An”, “Chúng nó hoàn toàn không dựa vào người lớn mà tự nuôi sống bản thân.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play